[Ngược] Phong Hoa Tuyết Nguyệt ( Trùng Dương Vương Cầu Kiến Phu Nhân) - chap 20
Chapp 20
Phong Hoa Tuyết Nguyệt
Ngôn Tình Xuyên Không
——-
Chapp 20:
– Viêm Tổng, chúng…chúng tôi đã cố gắng…nhưng nhịp tim cô ấy đang giảm liên tục.
Viêm Dạ Phong nắm chặt cổ áo của tên bác sĩ đang run rẩy nói trước mặt mình.
Đôi mắt màu hổ phách đỏ rực như muốn thiêu đốt, hai tay cậu bóp chặt cổ áo.
– Tôi đã nói. Cô ta xảy ra chuyện gì các người cũng đừng nghĩ tới chuyện ra khỏi đây.
– Viêm Tổng, ngài….ngài không thể…không thể..như…như thế..được…
Tên bác sĩ kia mồ hôi ướt đẫm không biết phải nói như thế nào.
– Mau…bất cứ giá nào…
Viêm Dạ Phong gằn mạnh từng chữ rồi đẩy bác sĩ vào trong.
Bịch!
Viêm Dạ Phong nắm chặt thành đấm rồi hết sức đấm vào tường như trút giận.
Hiện giờ không một ai dám tiến lại gần cậu.
Viêm Dạ Phong chỉ cần không vừa ý có thể cho một phát đạn bất cứ lúc nào.
4 tiếng …
Trôi đi…
– Viêm Tổng, vẫn nên nghỉ ngơi đi.
Dương Tích bây giờ mới dám lên tiếng khi tinh thần cậu đã ổn định.
Cả áo sơ mi trắng của cậu dính máu đều đã khô .
Máu của Nhược Hàn.
Cạch..
Tiếng mở cửa. Một đám bác sĩ ra ngoài vẻ mặt ai nấy cũng mệt mỏi nhợt nhạt.
Vừa thức khuya không được chợp mắt vừa mang nỗi sợ viêm Dạ Phong.
– Viêm Tổng, Chúng tôi đã cứu được tính mạng của cô gái ấy.. Còn phải chờ xem cô ấy có tỉnh lại không.
– Như vậy là cứu được rồi ?
Sắc mặt Viêm Dạ Phong cũng không tốt. Mái tóc đã rũ xuống che gần nửa khuôn mặt.
– Viêm Tổng, tính mạng đã giữ lại được rồi. Ngài vẫn nên để cô ấy ở bệnh viện để theo dõi kĩ hơn.
Bác sĩ kia dù rất sợ hãi nhưng vẫn cố khuyên cậu.
– Đi hết đi.
Viêm Dạ Phong không quan tâm lời của vị bác sĩ kia , mà buông rõ sự xua đuổi.
Cậu lạnh lùng vào trong.
Đã hơn 5h sáng.
Ai cũng mệt mỏi ra khỏi căn biệt thự ác quỷ này mà không nói lời nào.
Nhược Hàn phải thở bằng bình oxy, đôi mắt nhắm tịt.
Xung quanh chi chít những sợi dây .
Cả 4 mặt đều là màn hình theo dõi sức khỏe.
Căn phòng đã nặng mùi thuốc, mùi máu tạnh.
Vẫn còn vướng lại.
Viêm Dạ Phong đứng đấy cách giường bệnh 1m nhìn cô.