Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 86 -87. Tình cảm mãnh liệt kéo dài
CHƯƠNG 86 : TÌNH CẢM MÃNH LIỆT KÉO DÀI 1
Phong Chi Âu lại lần nữa đi tới giữa hai chân Hạ Miều , cũng chưa nói gì, chỉ là cười nhạt đem nhục bổng trong tay nhắm ngay cúc hoa đang từ từ khép lại , từng chút từng chút đẩy mạnh vào bên trong.
Cảm giác được u huyệt lại lần nữa bị dị vật xâm lấn , Hạ Miều lập tức nhíu mày lại, đáy mắt một tầng sương mù mê ly , theo dị vật xâm nhập vào thân thể Hạ Miều lại lần nữa bị mở rộng ra.
“Ân…… A……” Tiếng rên nhỏ vụn vang lên.
Hạ Miều cảm giác được rõ ràng dị vật xâm nhập ở trong cơ thể cô so với Phong Chi Âu cũng không nhỏ hơn , thậm chí chỉ có to hơn chứ không kém, mà lúc dị vật kia tiến vào, những cây gai nổi lên ma sát với vách thịt non mềm yếu bên trong, mang theo đau đớn, chỉ là lúc đau đớn đi qua lại là lửa nóng tê dại.
Nhìn khuôn mặt nhỏ đau đớn vui thích nhăn vào nhau, cái miệng nhỏ phấn nộn không ngừng tràn ra từng tiếng rên rỉ, ngón tay Phong Chi Âu để trên cái nút nhẹ nhàng nhấn một cái, lập tức làm Hạ Miều chịu không nổi kêu to ra tiếng.
“A…… Ân…… Không…… Không cần…… A……”
Hạ Miều kịch liệt giãy giụa , dị vật trong cơ thể không ngừng thúc sâu vào theo động tác của Phong Chi Âu , bắt đầu nhanh chóng chuyển động.
Phong Chi Âu nhìn vòng eo mềm mại kia không ngừng vặn vẹo, hai chân nhỏ đang cuộn lại , còn có nước miếng không kịp nuốt xuống mà chảy ra ngoài cánh môi ướt át, đều kích phát thú tính thô bạo nhất của con người.
Nhục bổng thô to còn một nửa cây ở bên ngoài trực tiếp bị Phong Chi Âu đẩy toàn bộ về phía trước, nguyên cây hoàn toàn đi vào, tiếp theo, ngón tay lại lần nữa ấn vào cái nút , những cây gai dữ tợn nổi lên càng thêm xoay tròn mãnh liệt , không ngừng điên cuồng ma sát vách tường thịt non mịn , thân thể Hạ Miều giãy giụa cũng càng thêm mãnh liệt .
“A…… Ân…… Tôi…… Tôi chịu không………… nổi…… A……… Phong…… Phong…… Chi Âu…… Ân……”
Hạ Miều rõ ràng muốn kêu Phong Chi Âu dừng lại, nhưng hiện tại cô căn bản là là hữu tâm vô lực, khoái cảm vô biên làm lời nói cô đứt quãng , nước bọt chưa kịp nuốt xuống không ngừng chảy ra, dính ướt khuôn mặt nhỏ đang ngửa ra phía sau , sau đó lại theo gương mặt nhỏ giọt xuống mặt đất.
Tiếng rên rỉ phóng đại cũng dần dần chuyển sang tiếng khóc nghẹn ngào,phỏng tựa hoa hồng bị vứt bỏ sau bão táp , mang theo tàn diễm lại chọc người thương tiếc.
“Chẳng lẽ Hạ Nhi còn ngại không đủ?” Phong Chi Âu nhìn khuôn mặt nhỏ đầy nước mắt , có chút nghi hoặc hỏi.
Dáng vẻ hắn muốn bao nhiêu vô tội có bấy nhiêu vô tội, thậm chí còn làm người khác cho rằng hắn đang lo lắng cho cô.
Lúc này Hạ Miều nào còn nói ra được lời nào, chỉ có thể không ngừng ngâm khóc.
Phong Chi Âu rất vô tội suy nghĩ trong chốc lát, sau đó thực săn sóc nói : “Nếu như vậy, anh đây liền giúp Hạ Nhi đi.”
Côn thịt đen tím trong không khí bị bỏ quên đã sớm sưng to đứng thẳng , bởi vì không được phóng thích nên sớm đã nổi lên gân mạch, nấm đầu cũng đã chảy ra một ít chất nhầy trắng đục.