Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 72. Hồ Ly với Ngạo Kiều
Trong không khí nháy mắt yên lặng xuống, chỉ còn tiếng vang của công cụ chữa bệnh, Mạch Tuyết vẫn ngơ ngác đứng ở tại chỗ, gương mặt mỹ lệ mang theo một tia hoảng loạn, lại xen kẽ lo lắng cùng khẩn trương.
Thẩm Phi thì nhíu mày yên lặng nhìn Nguyên Viêm đang không ngừng bận rộn, bàn tay hắn gắt gao nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Hạ Miều, hắn nắm rất chặt, tựa như sợ nắm không chặt, Hạ Miều sẽ đột nhiên biến mất.
Một cái tay khác không ngừng lau mồ hôi trên trán Hạ Miều, động tác nhẹ nhàng làm người khác kinh ngạc.
Nhưng một màn này ở trong mắt Mạch Tuyết lại cực kỳ chói mắt, đáy lòng lo lắng cùng bực bội giống như tìm được chỗ phát tiết, Mạch Tuyết như một tiểu thú tức giận xông lên phía trước, đem Thẩm Phi đẩy ra khỏi người Hạ Miều.
“Cô ấy biến thành dáng vẻ này không phải kiệt tác của mày sao, bây giờ còn giả vờ ân cần cái gì?! Giả vờ cho ai xem?!”
Giọng nói bén nhọn đầy phẫn nộ mà ngay cả Mạch Tuyết cũng không phát hiện ra.
Thẩm Phi căn bản không nghĩ tới Mạch Tuyết sẽ đột nhiên xông lên, cho nên không kịp phòng bị bị Mạch Tuyết đẩy ngã trên mặt đất, đôi mắt đào hoa có chút kinh ngạc trừng mắt nhìn Mạch Tuyết, không nghĩ tới Mạch Tuyết từ trước đến nay đều duy trì lạnh nhạt, cũng sẽ có lúc giương nanh múa vuốt như thế.
Chẳng qua chỉ ngây người trong nháy mắt, Thẩm Phi lập tức hoàn hồn, chậm rãi đứng lên, hơi thở tàn nhẫn chợt tụ tập nơi đáy mắt, khóe môi lại nhếch lên nụ cười bất cần đời, hài hước nói: “Cậu là vừa chơi từ nơi nào ra?”
Mạch Tuyết lúc này làm gì còn chút lý nào, đã sớm đánh mất tại lúc hắn nhìn thấy Hạ Miều.
“Cô ấy là từ Đế Lan Tư tới, lát nữa Nguyên Viêm chữa xong tôi sẽ mang người rời đi, lúc trước từng nói đưa cho các người chơi, nhưng cuối cùng cô ấy vẫn thuộc sở hữu của Đế Lan Tư, tôi không hy vọng sủng vật của tôi còn chưa trở về nhà đã bị cậu đùa chết!”
Lời nói bén nhọn tựa như mũi tên mang lửa, lộ ra một tia điên cuồng bên trong.
Con ngươi Thẩm Phi híp lại, tinh tế đánh giá Mạch Tuyết đang phát điên, biểu tình giống như một con hồ ly đang quan sát tình huống bốn phía.
Gương mặt kia bởi vì tức giận mà đỏ đậm, bởi vậy nhiều thêm một tia mị sắc, cặp kia xinh đẹp trong suốt cũng mất đi ý cười, chỉ còn lại âm lãnh cùng lệ khí.
Nhìn Mạch Tuyết như vậy, người thông minh như hắn sao có thể không phát hiện ra vấn đề, ánh mắt Thẩm Phi hơi lóe, cười tà tà nói: “Không nghĩ tới mày cũng thích nữ nhân, thế nào? Tiểu phấn nộn có thể đứng lên?”
Đáy mắt hồ ly đầy châm chọc cùng cười nhạo, lúc trước biết Mạch Tuyết, Thẩm Phi hắn còn đem Mạch Tuyết trở thành con gái, cho đến khi cởi hết quần áo mới biết Mạch Tuyết là trai, cũng mới chú ý tới yết hầu của hắn.
Cũng không phải do Mạch Tuyết ăn mặc làm người khác khó phát hiện, mà là khuôn mặt hắn giống như thiên sứ mang cho người ta lực đánh quá lớn, do đó người ta bỏ qua cách hắn ăn mặc cùng yết hầu.