Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 66- 67. Thời gian lén lút
Chương 66: Thời gian lén lút 1
Nhìn dáng vẻ Hạ Miều nhặt đồ ăn, Thẩm Phi cảm thấy rất thú vị, duỗi tay cầm lấy nửa quả súp lơ nghiên cứu nói: “Những cái màu trắng này không cần sao? Sao anh thấy toàn bộ đều bị em ném hơn một nửa?”
Nghe vậy, sắc mặt Hạ Miều thay đổi, mất tự nhiên nhướng mày nói: “Những cái đó đều không thể ăn, đương nhiên phải bỏ.”
Ai ngờ vừa dứt lời, mẹ Hạ từ trong phòng bếp đi ra, vừa thấy Hạ Miều đang cầm súp lơ trong tay, vội vàng nói: “Súp lơ a……” Vội vàng lấy quả súp lơ trong tay Hạ Miều ra, bất đắc dĩ thúc giục nói: “Không làm thì đứng qua một bên ngồi đi, nhìn xem con sắp đem súp lơ giục đi hết rồi.”
Mặt Hạ Miều lập tức đỏ lên, mất tự nhiên đứng lên đi ra ghế sô-pha ngồi, chột dạ nhìn về phía Thẩm Phi nói.
“Ahaha….. Tôi là nghĩ để cho mẹ làṃ, không muốn làm nên vẫn có chút khác nhau.”
Thẩm Phi khó được lúc nhìn thấy bộ dạng Hạ Miều ngượng ngùng, cho nên trêu ghẹo nói: “Nhưng em không nấu cơm a, xem em vừa rồi nghiêm túc như vậy, ra dáng ra hình, ai dè là gà mờ.”
Hạ Miều nghe vậy sắc mặt càng thêm đỏ lên, không phục trả lời: “Vậy cũng tốt hơn so với anh, anh gà mờ cũng không xứng.”
Nói xong mới nhận thấy được không thích hợp, lập tức nhấp môi, khẩn trương quan sát đến thần sắc của Thẩm Phi , phát hiện mặt hắn vẫn như có ý cười như cũ, mới hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Âm thầm báo cho chính mình một phen, nàng đúng là cho chút màu vẽ liền muốn mở phường nhuộm, chẳng qua chỉ là giúp bôi thuốc mà thôi, thế nhưng nàng lại quên tình cảnh của mình, thận trọng từ lời nói đến việc làm! Thận trọng từ lời nói đến việc làm! Nếu không Thẩm Phi tức giận thì thảm rồi……
Ngay sau đó, Hạ Miều không nói chuyện nữa, cầm lấy điều khiển từ xa mở TV lên, Thẩm Phi thấy mình rất oai, dựa vào trên vai Hạ Miều, làm như một con hồ ly lười biếng nhìn TV đang không ngừng chuyển kênh, mang theo nhè nhẹ lười nhác cùng thỏa mãn.
Giờ khắc này, nhìn hình ảnh hạnh phúc thật hài hòa, hai người đều bất tri bất giác thả lỏng, nội tâm lại cảm thấy bình tĩnh khó có được.
Mẹ Hạ từ trong phòng bếp ra nhìn thấy hình ảnh này thì bước chân hơi dừng một chút, đáy mắt cũng hiện lên một mạt thỏa mãn.
Gia thế tiểu tử này tuy rằng có chút quá mức, nhưng cùng Miều nhi ở bên nhau cảm giác rất thuận mắt, vui vẻ tự nhiên, xem ra ánh mắt Miều nhi không tồi, nếu sau khi kết hôn hắn mang theo Miều nhi sống ở bên ngoài, bà liền gật đầu đồng ý hôn sự bọn họ.
Mãi đến nhiều năm sau mẹ Hạ mới biết sự việc từ đầu đến cuối, chẳng qua khi đó đã trễ, bà cũng chỉ có thể cảm thán, tạo hóa trêu người……
Mẹ Hạ nâng hai bàn đồ ăn tiến vào thét to nói: “Có thể ăn cơm……”
Hạ Miều cùng Thẩm Phi lúc này mới bình tĩnh lại nhìn qua, Hạ Miều đứng lên đi giúp mẹ Hạ bê đồ ăn, lại bị Thẩm Phi một phen kéo lại: “Làm cái gì?”