Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 59 - 60. Bái kiến nhạc phụ nhạc mẫu 1
Lúc hai người từ biệt thự xuất phát đã là 10 giờ sáng, chờ bọn họ đến thành phố An đã là hai giờ chiều.
Hạ Miều cũng không gọi điện thoại trước cho cha mẹ, bởi vì nàng cũng không biết nên nói gì, nàng cũng biết, chờ nàng về nhà sẽ là tình cảnh khó giải thích thế nào……
Chỉ là nàng không lo được nhiều thứ như vậy, mặc dù nàng không thể giải thích, không thể hứa hẹn, nàng vẫn phải đi về, nàng chỉ muốn nhìn thấy cha mẹ của mình, ít nhất họ vẫn còn mạnh khỏe.
Xuyên qua cửa sổ xe nhìn qua con đường quen thuộc rồi lại có chút xa lạ, làm tim Hạ Miều đập rất nhanh, bàn tay ở bên hông cũng toát ra một tầng mồ hôi.
Đột nhiên, một bàn tay thon dài đem tay nàng niết trong lòng bàn tay: “Thế nào? Có thể về nhà hẳn là nên vui mới đúng, sao lại khẩn trương như vậy?”
Giọng nói sung sướng ngay sau đó lại bừng tỉnh : “Chẳng lẽ đây gọi là nhớ nhà mà sốt ruột?”
Bây giờ Hạ Miều một lòng muốn về nhà, làm gì có tâm tư mà ứng phó hắn, nhíu mày có chút không kiên nhẫn, nhưng giọng nói vẫn nhẹ nhàng như cũ : “Ta không muốn để họ lo lắng, chỉ là tìm không ra lý do hợp lý mà giải thích……”
Câu kế tiếp Hạ Miều còn chưa nói, nhưng Thẩm Phi sao mà không nghe rõ, mày hơi chọn, không thèm để ý nói: “Có gì mà phải giải thích, ngươi không phải đi du lịch ở Thượng Kinh sao? Coi như là đi chơi lâu đi.”
Thẩm Phi nói làm Hạ Miều nhịn không được trợn trắng mắt, cùng hắn nói những chuyện này quả thật là đàn gảy tai trâu, nếu hắn biết tầm quan trọng của gia đình thì cũng sẽ không có tính tình quái đản như thế này đâu.
Thấy Hạ Miều trầm mặc, Thẩm Phi cũng không để ý, chỉ nghĩ nàng là đang tự hỏi tính khả thi của lời hắn nói.
Trên đường phố vô tình phát ra một loại hơi thở thanh thản, để Thẩm Phi cảm nhận được sự an nhàn của thành thị này, xem ra chỗ Nhiêu nhi ở cũng rất nhàn nhã, khó trách hơi thở nàng thuần túy như vậy.
Xe tiến vào một tiểu khu cao lầu, Thẩm Phi xuống xe, vòng tay ra muốn ôm Hạ Miều xuống, lại bị nàng lên tiếng ngăn cản.
“Để người khác nhìn thấy không tốt, ta tự mình đi.”
Thẩm Phi nhướng mày, không thèm để ý duỗi tay ôm nàng ra xe, ngẩng đầu đánh giá tiểu khu.
Ở đây xem như trung tâm của An thị, có hơn hai mươi tầng, tuy rằng kiến trúc kém hơn so với Thượng Kinh phồn hoa quý khí, nhưng mà đây cũng coi như là số một số hai ở An Thị này.
Nhìn lại từng chiếc xe dừng lại ở bên bóng cây, riêng Porsche là loại số lượng có hạn, tuy rằng ở Thượng Kinh cũng không tính là gì, chỉ là đối với một thành thị nhỏ mà nói, đã đủ để cho người ngoài suy đoán.
Thấy vậy, Thẩm Phi cũng mặc kệ bộ dạng Hạ Miều chột dạ, rất có hứng thú nói: “Phòng ở nơi này cũng coi như số một số hai ở An thị đi, không nghĩ tới Nhiêu nhi cũng coi như giàu có.”
Hạ Miều biết lời Thẩm Phi nói là để cho vui, An thị nhỏ như vậy có thể so sánh với Thượng Kinh?
Hạ Miều nhìn bên cạnh có vài thím chừng ba bốn mươi tuổi đi qua, đều kinh ngạc nhìn bọn họ, hoặc nên nói là kinh diễm nhìn Thẩm Phi.