Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 164-165:
164: Hỗn loạn
Mẹ Hạ cùng ba Hạ cảm thấy rất kỳ lạ, có điều cũng không biểu hiện ra bên ngoài. Nếu Nhiêu Nhiêu đã không nói gì, hơn nữa nó đã chia tay với Thẩm Phi, bọn họ tốt hơn hết là không nên lắm miệng, để tránh nói sai lời.
Mà lúc này, cánh cửa chưa đóng có một đội cảnh sát ôm từng rương lễ vật vào, mẹ Hạ thấy vậy vội vàng hỏi: “Các người có chuyện gì sao?”
“Bác gái, đây là quà mà chúng con chuẩn bị. Tất cả đều tặng cho hai bác.” Phong Chi Âu lên tiếng giải thích.
Nói xong nhìn ba Hạ cùng mẹ Hạ, trên mặt hai người họ không hề có sự vui vẻ cùng phấn khích. Cho tới khi toàn bộ phòng khách bị lễ vật nhét đầy, cơ hồ một bước cũng khó đi.
Phong Chi Âu mới cười cười hỏi: “Hai bác không thích sao?”
Mẹ Hạ cùng ba Hạ thu hồi cảm xúc, cuối cùng vẫn là mẹ Hạ lên tiếng : “Các con tới chơi là được rồi, những món quà này quá đắt, hơn nữa….. còn tặng nhiều như vậy. Hay là mang về một ít đi, để ở đây nhiều hai bác cũng dùng không hết.”
Nghe vậy, Thẩm Nguyệt, Phong Chi Âu cùng Thánh Mặc La Á Qua Đế liếc nhìn nhau, ánh mắt tựa như muốn nói : ai cho các người mua quà giống tôi?!
“Bác cứ nhận lấy đi. Những món quà này đều là thành ý của chúng con, quà càng nhiều chứng tỏ thành ý của chúng con càng nhiều.”
Lúc nói chuyện, Mạch Tuyết lập tức cảm nhận được ba tia lạnh lùng phóng tới, mặt mày cũng theo đó rũ xuống.
Trong lòng âm thầm chán nản, anh cũng không biết tại sao nữa, đáy lòng có thứ gì đó vẫn luôn nhắc nhở anh rằng không thể đắc tội với hai người trung niên trước mắt này, bằng không sau này anh nhất định sẽ hối hận, thế nên lời lúc nãy anh nói không tự giác mà biến thành chúng ta.
Anh không thể để hai người họ biết anh không hề chuẩn bị thứ gì được…..
Hai mắt mẹ Hạ đột nhiên sáng lên, vui vẻ cười nói Mạch Tuyết: “Đứa nhỏ à con tên là gì vậy? .”
Nãy giờ bà đã để ý đứa nhỏ này rồi, lúc cười rộ lên thật là quá dễ thương.
Nghe được những lời này của mẹ Hạ Mạch Tuyết lập tức hớn hở trở lại. Nhưng anh không phát hiện ra, sắc mặt của những khác lại đang trầm xuống, âm thầm mắng Mạch Tuyết là kẻ tiểu nhân nham hiểm.
Không phải đã mất trí nhớ sao? Ấy vậy mà còn bày ra vẻ mặt lấy lòng người khác, nhìn dáng vẻ thích thú của mẹ Hạ xem, thật con mẹ nó muốn đánh người!
“Bác gái, con tên Mạch Tuyết.” Mạch Tuyết vui mừng nói, hai chữ bác gái nói ra vô cùng trôi chảy.
Mẹ Hạ gật gật đầu, hiền từ nhìn Mạch Tuyết: “Mạch Tuyết với Nhiêu Nhiêu nhà bác là bạn bè sao? Hay là đồng nghiệp?”
Mạch Tuyết có chút nghi hoặc lặp lại câu nói: “Nhiêu Nhiêu?”
Mẹ Hạ tưởng rằng Mạch Tuyết không biết biệt danh của Hạ Miều, vì thế liền giải thích: “Chính là Hạ Miều.”
Đột nhiên Mạch Tuyết ôm lấy ngực, sắc mặt trắng bệch, trong đầu lại không ngừng quanh quẩn hai chữ Hạ Miều. Đây là lần thứ hai, anh nghe được cái tên này thì ngực lại đau.