Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 162-163:
162: Đổi con rể? 2
Mẹ Hạ sửng sốt: “Không phải dùng như vậy sao? Nhưng mẹ thấy đứa nhỏ này giống y như ngọc vậy, khiến người khác vô cùng thoải mái.”
Hạ Miều đang muốn nói tiếp, nhưng lại bị Doãn Quân Viêm tiếp lời: “Cảm ơn bác gái đã khích lệ.”
Nụ cười kia ôn nhu như nước làm hai mắt mẹ Hạ sáng lên, thiếu chút nữa đã nhào lên ôm một cái.
“Đứa nhỏ này bác quá thích, chờ, bác đi làm đồ ăn ngon cho con.”
Nói xong mẹ Hạ đi về phía phòng bếp.
Hạ Miều không biết nên nói gì: “Mẹ…… Không phải mẹ nói những đồ ăn đó là chuẩn bị cho con sao?” Có điều trên môi cô lại là ý cười nồng đậm.
Chỉ nghe thấy trong phòng bếp truyền tới thanh âm trêu ghẹo của mẹ Hạ: “Bây giờ không phải nữa.”
Hạ Miều vừa cười vừa liếc Doãn Quân Viêm: “Anh đoạt đi tình thương của mẹ em rồi đó.”
Doãn Quân Viêm vỗ vỗ cái ghế sô pha bên cạnh, cười nhẹ nhàng nói: “Lại đây ngồi.”
Chờ sau khi Hạ Miều ngồi xuống, một bàn tay ấm áp xoa đầu cô, cưng chiều nói: “Đừng sợ, mẹ anh sẽ bổ sung.”
Doãn Quân Viêm đột nhiên cầm lấy tay Hạ Miều, nghiêm túc nhìn cô. Trong đôi mắt là chân thành thiết tha khiến tim Hạ Miều đập thình thịch.
“Nhuỵ Nhuỵ, đừng đẩy anh ra nữa được không? Những gì em đã trải qua anh không kịp bảo vệ, hy vọng về sau em có thể cho anh ở lại bên cạnh em, anh sẽ dùng hết sức lực vì em mà che mưa chắn gió.”
Hạ Miều cụp mắt không dám nhìn Doãn Quân Viêm, cô sợ mình sẽ nhịn không được mà đồng ý.
“Quân Viêm, anh càng thích hợp có được người phụ nữ tốt hơn em. Em không muốn làm tờ giấy trắng như anh phải nhiễm bẩn, anh hiểu không?” Hạ Miều vô cùng nghiêm túc nói.
“Nếu em cảm thấy anh quá sạch sẽ không xứng với em, vậy thì anh sẽ nhiễm bẩn nó. Chờ tới khi anh đủ bẩn, có phải anh sẽ được ở bên cạnh em mãi mãi không?”
Nếu trở ngại giữa bọn họ là sạch và không sạch, vậy thì anh sẽ không màng tất cả để tới gần cô. Chờ anh nhiễm đủ bẩn, cô sẽ không còn lý do gì để từ chối anh nữa.
Hạ Miều trừng lớn đôi mắt: “Anh đang nói bậy bạ gì đó, sao lại không biết yêu quý bản thân mình như vậy chứ, anh muốn em áy náy sao?”
Doãn Quân Viêm cưng chiều nhìn chăm chú Hạ Miều : “Đây là thứ ngăn cản giữa chúng ta cho nên anh phải trừ bỏ nó. Nhuỵ Nhuỵ , cho anh một cơ hội đi, từ nhỏ đến lớn đây lần đầu tiên anh muốn có được một thứ. Chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm vì một cái không đáng là lý do mà đẩy anh ra sao?”
Hạ Miều trầm mặc, giây phút này lời của Doãn Quân Viêm đã nói trúng điểm yếu của cô, khiến cô không có cách nào để từ chối. Cô biết, bản thân mình cũng rất luyến tiếc một người đàn ông ân cần như nước, tâm tư trong sáng như ngọc này.
Cô không thể cứ bị quá khứ ảnh hưởng mãi được. Vậy tại sao không tự cho chính mình một cơ hội, cho Quân Viêm một cơ hội. Mặc kệ kết quả ra sao, ít nhất tương lai không hối hận là được.