Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 152-153 : Mù
CHƯƠNG 152: ĐAU ĐẾN MỨC TẬN CÙNG
Thẩm Nguyệt đi theo Thẩm Phi vào phòng, Thẩm Phi vẫn như thường lệ thay quần áo, tắm gội, ngủ. Đôi mày đang nhíu chặt của Thẩm Nguyệt cũng sắp vặn thành vòng dây thừng.
Đi lên xách Thẩm Phi từ trên giường dậy, phẫn nộ quát: “Em rốt cuộc muốn biến mình thành thế nào?! Người phụ nữ Hạ Miều kia chết rồi! Đã chết rồi em có nghe thấy không!”
“Ha ha~” Thẩm Phi đột nhiên cười, cười liên thanh: “Đúng vậy, cô ấy đã chết rồi, em cũng thấy không phải sao? Bị nổ chết, cho dù không phải bị nổ chết thì rơi từ nơi cao xuống như vậy, cô ấy cũng sẽ bị đá ngầm dưới con sông đâm chết.”
Thẩm Nguyệt cau mày nhìn Thẩm Phi, trong khoảng thời gian ngắn anh không biết mình nên nói gì, nói Thẩm Phi lừa mình dối người sao? Cũng không đúng, ít nhất Thẩm Phi biết Hạ Miều chết như thế nào, nhưng không lẽ anh nói Thẩm Phi bình thường sao? Tất cả hành động này có thể xem như bình thường sao?
Thẩm Phi cụp mắt xuống làm Thẩm Nguyệt nhìn không thấy cảm xúc nơi đáy mắt hắn, chỉ nhìn thấy ý cười vui vẻ trên cánh môi kia, nhưng Thẩm Nguyệt lại cảm nhận được một nỗi bi thương cùng hối hận.
“Tại sao? Tại sao vậy?”
Thẩm Nguyệt không hiểu Thẩm Phi đang nói gì, chỉ có thể nghe thấy thanh âm không hề gợn sóng.
Đột nhiên Thẩm Phi ngẩng đầu lên, Thẩm Nguyệt rốt cuộc cũng thấy được đôi mắt của Thẩm Phi.
Nhưng rốt cuộc anh đang nhìn thấy cái gì thế này? Nếu như có thể, anh thà rằng Thẩm Phi vĩnh viễn rũ mắt xuống.
Một mảnh máu đỏ tĩnh mịch, con ngươi màu hổ phách như bị ngâm trong bãi máu loãng.
Thẩm Phi cứ vậy mà nhìn anh, đôi mắt đỏ máu tràn ngập bi ai : “Anh trai …… em đau quá…… em đau quá……”
Ngay sau đó, từng viên huyết lệ chảy ra từ hốc mắt Thẩm Phi, nó như một cậu nhóc bị ức hiếp, không ngừng khóc lóc kể lể với anh rằng nó đau quá……
Từ sau khi Thẩm Phi hiểu chuyện thì không còn kêu anh một tiếng anh trai nữa, bây giờ nó gọi một tiếng anh trai này, khiến lòng anh đau như cắt, một Thẩm Phi bị ngập trong vũng máu làm anh chấn động đến đau lòng.
Đây là lần đầu tiên Thẩm Nguyệt luống cuống tay chân không biết nên làm thế nào, chỉ có thể ôm chặt đứa em trai của mình, an ủi không ngừng.
“Đây không phải lỗi của em đâu Thẩm Phi, em cũng không biết Hạ Miều sẽ bị bắt cóc mà, Thẩm Phi, nghe anh hai nói, đây không phải lỗi của em, đừng đem tất cả sai lầm đổ lên đầu mình……”
Nhưng mà lời này lại càng khiến Thẩm Phi khóc nhiều hơn.
“Không…… Đây là em sai, là lỗi của em, nếu em không hiểu lầm cô ấy…… Nếu em không ích kỷ…… Nếu không phải em chỉ nghĩ cho cảm nhận của mình…… thì cô ấy sẽ không rời đi……”
“Cô ấy nói…… cô ấy nói cô ấy từng yêu em…… Nếu em biết yêu thương cô ấy, không đem cô ấy chia sẻ cho người khác thì cô ấy nhất định sẽ ở lại bên cạnh em, không chừng bây giờ cô ấy cũng đã là vợ của em rồi……”