Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 147-148
CHƯƠNG 147
Thẩm Nguyệt đẩy Hạ Miều ra, để mặc nửa người dưới trần trụi đi đến bên ghế sô pha lấy khăn giấy chà lau côn thịt, còn Hạ Miều lỏa lồ nằm ở trên giường thở hổn hển, lý trí bị đánh mất cũng dần dần thu hồi.
Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết đi đến mép giường nhìn cô gái đang nhắm không thèm nhìn ai, thân thể mềm mại phiếm một tầng màu đỏ mê người, hai chân hơi hơi mở ra thấy rõ hai cái huyệt đỏ bừng như tắm máu, cái miệng nhỏ không kịp khép lại đang trào ra chất lỏng dâm uế.
Vừa rồi nhìn một màn kia hạ thể Thẩm Phi cùng Mạch Tuyết sớm đã trướng đau, bây giờ quan sát kĩ một màn này sao có thể nhịn được, dục hỏa vẫn luôn ẩn nhẫn nháy mắt chợt bùng nổ.
Thẩm Phi đi lên bóp cằm Hạ Miều, hài hước cười nói: “Thế nào? Một thứ đồ chơi cũng dám chơi tính tình*? Nói cho cô nghe, cô không có tư cách!”
(chơi tính tình thì phải thay bằng từ gì? Các nàng help taaaa)
Hạ Miều mở to mắt, trong mắt lãnh quang cứ vậy đối mặt với Thẩm Phi.
“Chơi tính tình? Anh vẫn chưa đủ tư cách để tôi chơi tính tình đâu.”
Giọng nói trào phúng khiến ý cười trên mặt Thẩm Phi trầm xuống, đôi mắt hồ ly lạnh băng nhìn chằm chằm Hạ Miều.
Nhưng mặc kệ như thế, Hạ Miều vẫn không hề hối cãi, ngược lại nghiền ngẫm nhìn Thẩm Phi: “Sao rồi? Mới chút đã nổi giận? Một thứ đồ chơi mà thôi, cũng có thể làm anh nổi giận?”
Bàn tay đang bóp cằm Hạ Miều càng thêm dùng sức, năm vết ngón tay hãm sâu vào mặt Hạ Miều, nhưng ánh mắt cô vẫn lạnh lùng nhìn Thẩm Phi, tựa như khớp hàm sắp bị bóp nát này không phải của cô vậy.
Thấy Hạ Miều không thèm để tâm, Thẩm Phi chỉ cảm thấy trước ngực mình đau đớn, đau đến nỗi anh hận không thể bóp chết cô, hoặc là móc tròng mắt lạnh nhạt đó ra.
Cuối cùng giận đến mức cười ra tiếng : “Được lắm, không ngờ sau một chuyến ở căn cứ trở về, lá gan của Nhiêu nhi càng lúc càng lớn, có phải cô cho rằng tôi sủng cô nên tôi không dám làm gì cô không? Có phải cô nghĩ rằng tôi đối xử tốt với cô thì cô có thể mặc sức giẫm đạp? Hay là cô cho rằng, cô có Thánh Mặc La Á Qua Đế chống lưng nên tôi không dám làm gì cô không, hả?”.
Thẩm Phi tuy là đang cười, nhưng ánh mắt lại là tàn ngược khiến Hạ Miều rùng mình, cô biết Thẩm Phi rất máu lạnh, nhưng biết là một chuyện, tự mình đón nhận lại là một chuyện khác.
Đáy mắt lạnh nhạt vô tình của anh khiến cô không hề nghi ngờ, anh thật sự sẽ giết cô.
“Đúng vậy, cho dù anh giết tôi cũng là chuyện bình thường thôi, dù sao đối với anh mà nói, một người phụ nữ có thể chia sẻ thì cũng không quan trọng gì, huống chi trong anh vốn là tàn nhẫn.”
“Cô!”
Ánh mắt Thẩm Phi lạnh đến thấu xương, nói một câu tàn nhẫn: “Cô có tin tôi giết chết ba mẹ cô hay không?”
Hạ Miều đột nhiên căng thẳng, nhưng ngay sau đó càng thêm bình tĩnh nhìn Thẩm Phi: “Được thôi, vừa lúc để một nhà chúng tôi đoàn tụ.”