Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np) - 118 -119
CHƯƠNG 118 : TRỞ VỀ ĐỘI NGŨ
Nếu hai người không gặp nhau dưới tình huống như thế, thì có lẽ Thiệu Lê sẽ là người mà cả đời Hạ Miều dựa vào.
Đáng tiếc, hắn cũng chỉ có thể là khách qua đường trong sinh mệnh của cô, chỉ có duyên không có phận.
Ngày hôm sau tỉnh lại, toàn thân Hạ Miều đau nhức muốn chết, nhưng cũng may là vẫn có thể đi lại được.
Có một điều mà Hạ Miều không biết là, nếu không phải nhờ hành động tối hôm qua của Thiệu Lê, thì hôm nay cô tuyệt đối không thể nhúc nhích mảy may.
Hôm nay vẫn cứ huấn luyện theo lẽ thường, nhưng Thiệu Lê lại quy định thời gian hoàn thành, và hiển nhiên lúc Hạ Miều chạy xong thì đã mất hết sức lực, cả người lại lần nữa bị ôm trở về, nhưng cô không hôn mê.
Huấn luyện giằng co liên tiếp ba ngày, Hạ Miều cảm thấy bản thân cũng sắp biến thành siêu nhân luôn rồi, cuối cùng cũng không phụ sự vất vả của cô mà đạt được tiêu chuẩn, và bắt đầu huấn luyện những thứ nặng nhọc khác.
Đây là lần đầu tiên từ lúc chào đời tới nay Hạ Miều học đánh nhau, lúc bắt đầu học cô cảm thấy mình không phải học đánh nhau, mà là tập bị đánh, mỗi khi Thiệu Lê ra chiêu cô đều té ngã trên mặt đất, ngay cả bò dậy cũng rất khó khăn, toàn thân đau đến tận xương tủy.
Một tháng này, ngày nào Hạ Miều cũng phải chạy, nhảy không ngừng, các loại phụ trọng, các loại bị đánh, các loại huấn luyện bắn súng, nửa tháng sau, cô rốt cuộc cũng từ bị đánh, chuyển sang có thể chống lại được năm sáu phút, mặc dù chỉ tiêu dở tệ làm người ngán ngẩm , nhưng năng lực của Hạ Miều cũng xem như tốt nhất trong số những học viên mới.
Thời gian một tháng không phải là ngắn, nhưng dưới tình huống của Hạ Miều, mỗi ngày cô đều cảm thấy thời gian huấn luyện không đủ thì lại trôi qua rất nhanh, có thể nói là chỉ trong chớp mắt.
Rất nhanh , Hạ Miều đã bị Thiệu Lê đưa vào đội ngũ, nhìn từ xa, thân hình mảnh khảnh, cùng với mái tóc dài phiêu dật của cô khiến cho hormone những người đàn ông đang huấn luyện nổi lên cuồn cuộn, một đám như lang sói nhìn chằm chằm vào cô.
Mặc dù tầm mắt kia cách rất xa, nhưng lại làm cho lỗ chân lông Hạ Miều dựng lên.
Thiệu Lê đang đi bỗng nhiên hơi dừng lại, lạnh nhạt mở miệng nói: “Lấy thân thủ hiện tại của cô tuy rằng không phải đối thủ của tôi, nhưng đối phó với một vài người cũng không phải vấn đề.”
Sự an ủi như có như không làm đáy lòng Hạ Miều tự tin hơn rất nhiều, ánh mắt cô có chút phức tạp đảo qua bóng dáng của Thiệu Lê, tuy rằng anh ta rất vô tình, nhưng một tháng này, Hạ Miều rất cảm kích Thiệu Lê.
Đặc biệt là có một buổi tối, trong lúc vô ý cô phát hiện hắn thế nhưng lại lén tới giúp cô xoa bóp tay chân, một khắc đó tâm tình cô rất khó hình dung.
Nếu đã nửa đêm mà Thiệu Lê còn tới, thì chứng minh hắn không muốn cho cô biết, cho nên dù là cô phát hiện ra, cô vẫn xem như không biết, hai người cứ thế mà duy trì quan hệ huấn luyện viên và học viên bị ngược trong một tháng.