[Ngôn Tình] Vì Người Mà Ta Tương Tư - Chương 2: Ba thế hệ (Phần 1)
Ngân Thanh không giống như bạn bè đồng trang lứa với cô : người thì đi chơi với gấu, người thì tất bật đón con, người thì hạnh phúc nắm tay chồng cùng đi đâu đó….còn cô thì ghé qua siêu thị mua chút đồ mẹ cô đã dặn rồi về nhà. Nhìn vào cuộc sống chỉ có chỗ làm rồi về nhà, thỉnh thoảng gặp bạn bè thân thiết, nghe có vẻ nhàm chán đấy nhưng với 1 người quá quen với việc đó như Ngân Thanh thì lại cảm thấy hoàn toàn bình thường. Mẹ Ngân Thanh là một người đầy nhiệt tình trong công cuộc đốc thúc cô con gái mình đi ra ngoài chơi, giao du với càng nhiều người càng tốt và kiếm cho cô 1 tấm chồng. Đúng là mong ước điển hình của 1 người mẹ khi có cô con gái ở độ tuổi 30 chưa 1 lần có người yêu và hẹn hò theo đúng nghĩa.
-“Này! Có phải con không thích con trai đúng ko?”.Bà đột ngột quay sang hỏi cô khi cô đang cặm cụi rửa rau.
-“Mẹ!!! Sao mẹ lại nghĩ thế?”. Ngân Thanh sững sờ sau khi nghe mẹ mình nói vậy.
-“Tại mẹ thấy nghi ngờ lắm. Nào là không có 1 người bạn là con trai, nào là chưa bao giờ hẹn hò, nào là đám nào mẹ lôi con đi xem mắt con cũng đều miễn cưỡng rồi chuyện nào cũng hoá hư không. Chẳng được cái nước nôi gì”. Bà khoa chân múa tay nói
-“Mẹ! Mẹ đẻ ra con mà. Hay là mẹ tự trả lời đi” Cô ngán ngẩm nói lại.
-“Trời đất! Mẹ con hồi xưa được nhiều người theo đuổi lắm, mà vẫn cưới muộn, mà lại chọn bố con-trông xấu xí nhất cả cái dàn đấy.” Bà tự hào nói.
-“Phải rồi! Mẹ đào hoa hết cả phần con rồi còn đâu.” Cô vặc lại.
-“Ai bảo mày thích giống bố cơ!”
-“Con không được quyền chọn ba, nhưng mẹ được quyền chọn chồng mà! Sao mẹ lại đổ tội cho con?” Ngân Thanh càng lúc càng mất kiên nhẫn.
-“Đấy! Thế nên mẹ mới bảo mày lấy chồng sớm đi. Càng lớn tuổi càng khó lấy chồng. Càng khó có quyền lựa chọn. Thế này thì làm sao mà chọn được 1 người chồng đẹp trai để lấy gen đẹp cho cháu mẹ bây giờ!”
-“Mẹ có ý gì thế?”
-“Ý mẹ là! Nhìn lại con xem, đã không xinh đẹp gì rồi, còn không mau mau lấy chồng đi. Không thì sẽ chẳng ai thèm nhìn tới đâu.”
-“Mẹ tưởng là lấy chồng như mua mớ rau ngoài chợ đó hả?” Ngân Thanh chán nản nói. Thôi không thể theo kịp được thế hệ rồi.
-“Vậy nên mẹ mới muốn mày gặp nhiều người thì tự khắc sẽ tìm được thôi. Có chăm chỉ gặp thì mới tìm được. Nên….”
-“Nên…???”
-“Có mối này cho con đây! Bố người ta là tiến sĩ Vật Lý, chàng trai này cũng đang theo học Vật lý nguyên tử. Bằng cấp thì dài và dày cả sớ.” Bà hồ hởi nói.
-“À! Hoá ra từ đấy đến giờ mẹ chỉ chờ có vậy. Nhưng mà mẹ ơi…” Cô nhíu mày, nghe xong đã cảm thấy miễn cưỡng rồi.
-“Người ta đặt hẹn ở nhà hàng rồi! Cuối tuần này lo mà sửa soạn đàng hoàng đấy nghe chưa.”
Nếu nói về số lần đi xem mắt thì cô cũng chẳng hơn mà cũng chẳng kém ai đâu, chỉ là xem mắt càng nhiều cô càng cảm thấy càng chán nản hơn mà thôi. Người mình ưng thì ko ưng mình, người mình ko ưng thì lại ưng mình. Cứ lệch pha nhau như thế thì mình lại chả vẫn ế à! Bạn bè được trải nghiệm yêu đương vô số kể mà tại sao chỉ mình cô cứ lang thang trơ trọi thế này nhỉ? Cô cũng chỉ là một thiếu nữ bình thường với mong ước nhỏ nhoi là được trải nghiệm 1 tình yêu mang đúng nghĩa duyên phận chứ cứ ép duyên thế này cảm thấy cứ như xát muối vào mơ ước đấy vậy. Có khi cô cũng nên chuẩn bị tinh thần sống độc thân đến già nếu cô cứ không chịu thay đổi cái quan điểm đấy.
Cơm nước xong xuôi cô lên trên phòng. Mở máy tính lên lướt mấy trang tin tức, rồi lại lướt mấy trang mạng xã hội thì mới biết bạn cùng bàn với cô hồi cấp 2 hôm nay lên xe hoa. Bạn bè cùng lớp vào bình luận hồ hởi. Cô với người bạn này cũng có thời gian từng thân nhau nhưng rồi về sau cô bạn này cũng tìm được nhóm bạn mới, những cuộc vui mới và rồi bỏ quên cô luôn. Cưới cũng không thấy mời nhau lấy 1 câu. Cô cũng thôi! Và rồi đầu óc cũng trầm tư suy nghĩ. Có những mối quan hệ tưởng chừng không thể chia lìa, nhưng hoá ra lại là thoảng qua. Dòng đời cứ xô đẩy con người ta gặp biết bao nhiêu người nhưng lại không nói cho con người ta biết đâu là người ở lại với mình, đâu là người sẽ đi. Vậy nên mới gây bao trái tim tổn thương. Mà đến tổn thương trong tình yêu cô vẫn còn chưa có cái đặc ân đó cơ mà.
Mặc dù đã đến 30 tuổi nhưng cô vẫn đọc truyện tranh thiếu nữ, đọc ngôn tình nên phải nói việc mong ước có 1 tình yêu duyên phận đã theo đuổi cô từ khi cô còn ngồi trên ghế nhà trường cho tới khi cô đi làm và tới thời điểm này. Rồi ai sẽ nhận ra được ưu điểm của cô mà yêu thương cô, nhận ra nhược điểm của cô nhưng vẫn dịu dàng tha thứ? Vì không có kinh nghiệm yêu đương nên cô cũng ko quá rõ bản thân sẽ thích kiểu người nào, hay phù hợp với kiểu người nào. Ít nhất là để hẹn hò chứ chưa tính xa đến lấy nhau.
-“Sao trong truyện người ta gặp được người yêu dễ dàng thế nhỉ?” Ngân Thanh thở dài thườn thượt, thả mình xuống dưới đệm, vùi mình trong chăn để cảm giác được chăn ôm trọn.
-“Mình ko muốn đi xem mắt chút nào cả!”
Ngân Thanh nhắm mắt mơ màng thiếp đi. Cô mơ thấy cô quay về thời đi học, vẫn còn đang cắp sách đến trường. Đạp xe trên các con phố đầy nắng, gió, bóng cây. Thời đi học thật là bình yên. Mình chỉ có việc đạp xe đến trường, ngồi vào chỗ ngồi quen thuộc. Chỉ cần chăm chỉ học hành cho tới cuối kì là được. Tâm hồn cô cứ mênh mang trôi đi, trôi đi mãi … và rồi đột nhiên
-“Cô ơi!”
Hình ảnh của cậu sinh viên đeo băng đô màu đen hôm đó cùng giọng nói ấy vang lên trong đầu khiến cô bừng tỉnh, bật dậy như lò xo.
-“Ơ! Ơ kìa! Ơ kìa kìa! Sao lại là em sinh viên đấy?” Ngân Thanh vò tóc và tự hỏi mình.
-“Thôi nào em sinh viên đó chỉ là sinh viên, kém tuổi mình. Nhìn đi nhìn lại đã thấy chẳng có điểm gì giống với mẫu người lý tưởng của mình và đứng với mình càng nghĩ càng thấy lệch hơn nữa.” Cô tự nói với bản thân.