[Ngôn Tình - Sủng] Lão Bà Ngoan Ngoãn Mau Mau Nằm Xuống Phục Tùng - Chương 31: Điên, vì ai mà điên?
- Metruyen
- [Ngôn Tình - Sủng] Lão Bà Ngoan Ngoãn Mau Mau Nằm Xuống Phục Tùng
- Chương 31: Điên, vì ai mà điên?
“Diễm nhi…Diễm nhi….”
Tiếng gọi thơ thẩn tuyệt vọng của Trịnh Vũ Hàn vang lên trong đêm tối, bao đêm dài lê thê trôi qua, hắn không thể nào quên Tống Tử Diễm, không thể nào quên nụ cười là ánh sáng kì diệu duy nhất xua tan băng giá trong hắn, nay đã rời xa hắn vĩnh viễn.
Hắn đã trao cho cô rất nhiều thứ, yêu cô bằng cả trái tim, nhưng cô vẫn khăng khăng đòi rời đi.
Trịnh Vũ Hàn lúc này như một cái túi chỉ chứa đựng thù hận và thù hận. Thù hận làm bạn với hắn suốt hơn hai mươi năm qua, thù hận gặm nhấm trái tim hắn từng tích tắc, nhuộm đen thần trí hắn, là thứ duy nhất hắn có thể nghĩ tới.
Từ ngày Tống Tử Diễm đi, sự thù hận ấy dâng lên gấp bội, Trịnh Vũ Hàn không thể nghĩ thông suốt bất cứ thứ gì, hắn khao khát được ôm cô vào lòng như mỗi đêm, khao khát được lấp đầy cơ thể bé nhỏ xinh đẹp của Tống Tử Diễm.
Người con gái hắn yêu nhất, cũng là người hận hắn nhất.
Sao cô không thể hiểu, thế giới nơi hắn tồn tại, chẳng bao giờ vui tươi hạnh phúc, chẳng bao giờ có khái niệm bạn bè tình thân, là nơi ánh mặt trời là thứ vĩnh viễn không tồn tại, chỉ có giây phút cô xuất hiện, Trịnh Vũ Hàn mới biết đến cái gọi là tình yêu, cái gọi là tương tư nhung nhớ. Hắn thích cảm giác ấy, lệ thuộc cảm giác ấy, hắn không thể để hơi ấm ấy rời đi, hắn phải giữ cô lại bên mình, hắn muốn cô chỉ thuộc về riêng hắn mà thôi.
Dù có phải thử mọi biện pháp, Trịnh Vũ Hàn nghiễm nhiên không để Tống Tử Diễm có cơ hội rời đi.
Nhưng cô thật sự đi rồi…
Sản phẩm dung hoà giữa phẫn nộ bi thương với thù hận dồn nén, Trịnh Vũ Hàn lúc này nguy hiểm như quả bom nổ chậm, sẵn sàng huỷ diệt vạn vật xung quanh. Kế hoạch chỉ còn vài bước là hoàn thành nhưng tâm trạng Trịnh Vũ Hàn tồi tệ đến mức hắn chẳng thể tỉnh táo hay thông suốt, nếu bây giờ hắn hành động thiếu suy nghĩ hậu quả chắc sẽ cực kì khó lường, âm mưu giết sạch tứ đại gia tộc mà hắn âm thầm thực hiện hơn chục năm qua coi như đổ sông đổ biển.
Tống Tử Diễm, em đang lưu lạc nơi nào?
Trịnh Vũ Hàn hớp một ngụm rượu mạnh, đôi mắt đục ngầu nhìn ra bầu trời đêm tĩnh lặng.
Tốt nhất khi hai ta gặp lại, em sẽ ngoan ngoãn biết điều hơn, ngoài tôi ra em không được phép bên ai khác.
—–
“Chị Nhạc Nhạc, không cần thiết đâu mà…”
Mục Duy Duy nhìn đống đồ chất đầy trên bàn mà sợ hãi, Lý Doãn Nhạc mới hoàn thành chuyến đi Châu Âu có hơn tháng thôi mà đã vác về lượng đồ khủng thế này, chưa kể còn toàn là đồ trẻ em sơ sinh nữa chứ…
“Em yên tâm, chỗ này chị còn san ra để đưa bé con của Hân Hân nữa mà”
“À…”
Lý Doãn Nhạc hưng phấn rất nhiều, cô chẳng mấy chốc sẽ có hai đứa cháu đáng yêu vô đối để ẵm bồng, từ nhỏ Lý Doãn Nhạc đã cao hứng khi được tiếp xúc với trẻ nhỏ rồi. Với cô sức hút của những đứa trẻ chính là sự đáng yêu ngây thơ trong sạch không vương bụi trần, nụ cười bé nhỏ nhưng giòn tan khanh khách cũng đủ làm trái tim nhạy cảm của cô tan chảy.