[Ngôn Tình - Sủng] Lão Bà Ngoan Ngoãn Mau Mau Nằm Xuống Phục Tùng - Chương 28: Mật thư
- Metruyen
- [Ngôn Tình - Sủng] Lão Bà Ngoan Ngoãn Mau Mau Nằm Xuống Phục Tùng
- Chương 28: Mật thư
“Chủ nhân vẫn như thế hay sao?”
“Phải, từ đó đến nay đã ngót tuần”
Phong Dự và Phong Tiệp nhìn nhau, chỉ biết chán nản lắc đầu, Phong Vũ khi sống thiếu Tinh Hân thật chẳng khác nào cái xác không hồn, hắn cứ giam mình trong bốn bức tường, bầu bạn với cô đơn.
Khoảng thời gian này Huyết Ảnh cũng im hơi lặng tiếng, có vẻ Lãnh Duệ Thần quá quan tâm đến Lý Tinh Hân nên tâm tư đời nào để đến mấy chuyện đánh chém.
“Tôi thật không biết nên làm gì, giá mà có phép màu làm thay đổi ngài ấy”
“Cậu bớt đi, phép màu mà có thật ư?”
Phong Dự lạnh lùng nói rồi quay lưng bỏ đi, Phong Tiệp biết Phong Dự trung thành với Phong Vũ hơn ai cả, nay Phong Vũ biến thành thế này chắc hẳn Phong Dự rất đau lòng.
Y Na nhìn lên lầu, bà thở dài rồi bước ra ngoài, leo lên một chiếc xe đen đỗ sẵn trước cổng Phong gia.
Chiếc xe lăn bánh về khu vực tít tận ngoại ô thành phố, Y Na lẳng lặng ngắm nhìn cảnh vật dần dần thay đổi, từng hàng cây phong thay lá tạo nên khung cảnh đẹp như tranh hoạ.
“Bà chủ”
Một cô gái khá trẻ mặc bộ đồ đơn giản mà thoải mái trên tay bế một đứa nhỏ, hân hoan chào đón Y Na.
“Phiền cô rồi”
Y Na lại gần đỡ lấy em bé trên tay cô gái, ánh mắt hiền từ nhìn em bé mỉm cười.
“Lãnh Phi Dực, con chờ ta lâu không?”
Cậu bé chăm chú nhìn Y Na, nở nụ cười khanh khách.
“Ta có lỗi với con, ta đã đem con rời xa gia đình “
Y Na buộc phải đưa con của Lãnh Duệ Thần và Lý Tinh Hân rời đi, nếu Phong Vũ biết đến sự hiện diện của đứa bé nhất định sẽ không buông tha.
Đặc biệt hơn, sẽ có kẻ lấy Lãnh Phi Dực làm con tin…
“Đợi thời điểm thích hợp, ta sẽ đưa con về”
Y Na nhìn về hoàng hôn đỏ rực nơi chân trời, bà cầu mong những chuyện như thế này hãy chấm dứt một lần và mãi mãi.
Bà không muốn để Lãnh Phi Dực sống thiếu tình thương của ba mẹ, bà không muốn ngày ngày khi thấy nụ cười hồn nhiên ngây thơ của cậu bé khi chính bà là người đưa cậu bé rời xa khỏi cuộc sống hạnh phúc, phải trốn chui trốn lủi khỏi sự truy sát của Phong Vũ.
—–
Phong Tần tháo cặp kính đen trên khuôn mặt tuấn lãng, mỉm cười
“Sở Nghi Trượng lại chính là người tiếp đón tôi ư?”
“Cậu đi hơi lâu rồi đấy”
Sở Bắc Thâm lạnh nhạt đáp, Phong Tần phải thay hết mọi trách nhiệm của Lạc Kỳ Dương khi anh không có ở đây, đã hai tháng trôi qua, Phong Tần đã gần xong công việc nên muốn trở về phụ giúp Sở Bắc Thâm.
“Tôi có nghe nói, chắc Lãnh Dạ Vương rất buồn”
Sở Bắc Thâm chỉ nhàn nhạt nhìn Phong Tần, rồi quay lưng ra chiếc xe Jeep đỗ gần đấy. Phong Tần nhún vai, công nhận đi Huyết Lao mệt mỏi phải biết, được trở về quả là hạnh phúc.