[Ngôn Tình - Sủng] Lão Bà Ngoan Ngoãn Mau Mau Nằm Xuống Phục Tùng - Chương 21: Paris
“Chủ nhân”
Y Na cung kính gập người quỳ xuống hành lễ với Phong Vũ, Phong Vũ ăn vận một bộ đồ trắng muốt từ đầu đến cuối, áo khoác lông trắng, áo sơ mi trắng, quần trắng, nổi bật lên tròng mắt xanh ngút ngàn đại dương, một thần thái lạnh lẽo cô độc, chỉ một mình hắn tồn tại, không dung nhập với bất cứ thứ gì.
“Chuyện ta kêu, bà làm xong chưa?”
Đối với nhũ mẫu chăm sóc mình suốt nhiều năm, Phong Vũ chỉ bênh vực Y Na và không bắt ép bà làm quá nhiều việc, cũng để bà tự do trong cuộc sống, Phong Vũ hắn là người trọng tình nghĩa, tiếc thay trên đời này chẳng mấy ai có ân có nghĩa với hắn, chỉ cầu mong nguyền rủa hắn chết đi cho xong. Y Na…đôi lúc khiến hắn cảm thấy như là mẹ đang ở bên…
“Chủ nhân, tôi chưa thể…”
Phong Vũ gân xanh co rút, hắn hất văng cái gạt tàn trên bàn, mùi xì gà nồng nặc khiến Y Na lo lắng nhìn Phong Vũ.
Hút nhiều như vậy, đứa nhỏ này luôn không nghĩ cho bản thân, hành xự toàn theo ý nghĩ nhất thời.
“Bà đùa ta? Mệnh lệnh của ta bà coi như cỏ rác hay sao?”
Phong Vũ đấm mạnh xuống mặt bàn thuỷ tinh, mảnh thuỷ tinh theo lực mạnh mà vỡ vụn, một dòng máu đỏ chảy nhỏ từng giọt, văng lên vạt áo trắng.
Y Na cắn môi, trái tim bà tê tái.
Phong Vũ không khác gì con trai bà, bà là người tận mắt chứng kiến Phong Vũ ra đời, tận mắt thấy một đứa trẻ hoạt bát hồn nhiên trở thành ác quỷ xấu xa.
Y Na dường như không có ý định tiến đến băng bó tay cho Phong Vũ, giờ phút này cứ mặc hắn thích làm gì thì làm, lại gần hắn sẽ còn nổi điên hơn.
Vì cô gái ấy, đáng sao?
“Chủ nhân, Lý tiểu thư đã mang thai khoảng thời gian đủ lâu để đứa bé hình thành, nếu phá bỏ ta sẽ không cứu được Lý tiểu thư, vậy nên tôi đề xuất hãy để Lý tiểu thư sinh đứa bé, rồi giết nó”
Phong Vũ cặp mắt đục ngầu hung dữ nhìn Y Na, nhưng rồi bắt gặp ánh mắt không run sợ hắn của bà, Phong Vũ bất giác cụp mắt xuống không hề có lí do, như thể…
“Bao lâu?”
Nghe giọng nói trầm khàn của Phong Vũ cất lên, Y Na vui mừng nói
“Năm tháng nữa ạ”
Phong Vũ nhìn ra ngoài, khung cảnh dù tươi đẹp rực rỡ đến đâu cũng không sánh bằng cảm giác đau nhói trong lòng hắn.
Hắn đã tin, tin thời gian mười lăm năm sẽ xoá nhoà tất cả cảm giác của hắn về Tinh Hân.
Nhưng, hắn không làm được, mười lăm năm hắn sống trong tình yêu đơn phương của chính mình, người cô yêu vẫn luôn là Lãnh Duệ Thần.
Bây giờ cốt nhục của cô đang khoẻ mạnh phát triển, cô sẽ được làm mẹ…nhưng ba của con cô…mãi không là hắn.
Lãnh Duệ Thần, ta hận ngươi.
“Lui đi”
Y Na nhanh chóng rời khỏi, bà thầm mong Phong Vũ không làm thêm điều gì hồ đồ nữa.