[Ngôn Tình - Sủng] Lão Bà Ngoan Ngoãn Mau Mau Nằm Xuống Phục Tùng - Chương 16: Cảm xúc
- Metruyen
- [Ngôn Tình - Sủng] Lão Bà Ngoan Ngoãn Mau Mau Nằm Xuống Phục Tùng
- Chương 16: Cảm xúc
“Vương Hậu, người hãy để tôi”
Người hầu nhìn Lý Tinh Hân khoác lên mình bộ đầm tím mộng mơ quyến rũ, vội vã tiến tới chỉnh trang giúp cô.
Bộ váy không quá bó mà nhẹ nhàng bồng bềnh, dài hơn đầu gối một chút, nhìn Tinh Hân lúc này thật xinh đẹp và thướt tha, không ai dám nghĩ cô đã làm mẹ.
Mái tóc chỉ cần chải chuốt rồi tết lại thật lộng lẫy kiêu sa, đôi môi thắm đỏ dịu dàng, Lý Tinh Hân đích thị là nàng tiên bước ra từ thế giới cổ tích.
“Dạ Vương”
Tinh Hân quay đầu, Lãnh Duệ Thần một thân âu phục đen tuyền khoác áo khoác lông xám tro lạnh lẽo uy nghi tiến tới, khuôn mặt lạnh như băng và thần thái uy nghi của một bậc đế vương, tiếng giày cộp xuống đất là thuộc hạ kính cẩn quỳ xuống hành lễ, một thái độ tôn kính tuyệt đối mà không phải ai cũng được tận hưởng.
Lý Tinh Hân mỉm cười rạng rỡ với hắn, nụ cười của cô như ánh nắng vàng xua tan giá lạnh trên người hắn, khiến hắn cũng theo đó mà mỉm cười đáp lại cô.
Bàn tay to lớn xoè ra làm động tác mời, Tinh Hân hạnh phúc đặt bàn tay vào tay hắn.
Cảm nhận hơi ấm giữa lòng bàn tay, cô có thể khẳng định.
Người đàn ông này, người đàn ông đã cướp đi quá nhiều sinh mạng này…
Là người duy nhất đi cùng cô đến hết đoạn đường, một đoạn đường tuy không dài đằng đẵng lê thê, nhưng có hắn, con đường ấy sẽ trở nên bất tận, không điểm kết thúc, chỉ có những mốc dừng chân lưu lại khoảnh khắc đáng nhớ của cuộc đời, của tình yêu.
“Ông xã”
“Hân nhi của anh”
Lãnh Duệ Thần nắm chặt tay Tinh Hân, thâm tình gọi tên cô, từ khi sinh ra hắn không dám nghĩ, bản thân lại may mắn đến vậy. Lại được ông trời ban tặng một món quà vô giá, một cô gái đáng để hắn cảm thấy, sự tồn tại của hắn trên cõi đời này thực có ý nghĩa.
Người hầu nhìn Lãnh Duệ Thần chăm chút cẩn thận dẫn Lãnh Vương Hậu rời đi, họ đều nở trên môi một nụ cười mãn nguyện.
Một người khá là lớn tuổi trong số những người phục vụ ở Lãnh gia lên tiếng
“Từ khi thiếu chủ gặp gỡ cô bé Tinh Hân ấy, đã lột xác từ một con người máu lạnh vô tâm sang thiếu niên biết tương tư, biết vui, biết buồn, biết nhớ…cố phu nhân mà nhìn thấy thiếu chủ lúc này, sẽ hạnh phúc mà bật khóc”
Người hầu ai ai cũng tán thành.
Quả là…
Đúng người đúng thời điểm.
Lạc Kỳ Dương từ hành lang nhìn xuống, quan sát tỉ mỉ từng hành động nâng niu chăm chút của Lãnh Duệ Thần dành cho Tinh Hân, anh ta bỗng dưng cười nhẹ.
Giá như…năm đó không buông tay…
Giá như…năm đó không mắc bẫy…
Giá như…anh có thể nói câu yêu em…
Giá như…anh đủ mạnh mẽ…
Vi Vi…giờ này em đang ở đâu?
Cuộc tình của người bạn thân nhất của anh ta đã quá mĩ mãn, làm bản thân anh ta đôi lúc phải ganh tị.