Ngày Mai Vẫn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị - Chương 41: Gọi tên anh hoặc chồng đều được.
Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Luận về kĩ năng diễn xuất, tâm cơ, Bùi Ninh cũng không thua kém gì so với Diêu Hi. Sau những khó khăn trong cuộc đời đã trải qua, bản thân cô đã không còn là cô bé trong sáng, đơn giản như ngày xưa nữa.
Cô không thể không thừa nhận bản thân mình đã sống theo cách mà mình ghét nhất, những đó cũng là cách khiến cô ít bị tổn thương nhất.
Lúc còn nhỏ cô thường xuyên nghe bài hát mà dì Diệp thích, trong xe lúc nào cũng bật đi bật lại bài hát đó của dì, giờ đây cô có thể nhận ra lời bài hát trong những bài hát đó bất lực đến mức nào.
‘Những tâm hồn ngây thơ đầy vết sẹo, từ lâu đã không còn thừa nhận có những vị thần.’*
(Lời bài hát “Hoa vong ưu” của ca sĩ Châu Hoa Kiện, bài hát khá hay mọi người có thể nghe thử, 忘忧草 tên bài hát tiếng trung cho những ai cần)
Điện thoại tắt, Bùi Ninh không để ý đến biểu cảm của Diêu Hi, đứng phía trước gọi David.
David quay đầu, “Ninh, sao vậy?”
Bùi Ninh: “Điện thoại của cô Diêu hết pin rồi, có cuộc điện thoại gấp cần gọi lại. Không may là điện thoại của mình hết pin rồi, chỉ đành mượn của cậu.”
David nhìn Bùi Ninh, sau đó gật đầu.
Điện thoại này của cậu ấy mới mua, sau khi quyết định ở lại đây đã làm một số điện thoại Trung Quốc.
Diêu Hi không hiểu tiếng Pháp, chỉ đành ra vẻ vội vàng.
Lúc này David đi về phía cô ta, mở khoá điện thoại đưa cho cô ta.
Khóe miệng Diêu Hi nhếch lên một nụ cười, dùng tiếng Anh nói cảm ơn.
Khóe mắt cô ta liếc nhìn Bùi Ninh, sau đó bình tĩnh thu hồi ánh mắt lại.
Mỗi người bước đến trường bắn với những suy nghĩ riêng của mình.
Kĩ năng bắn súng của Bùi Ninh quá tệ, mười lần không trúng được lần nào, chơi được mấy lần thì mất hứng, cô ngồi xuống bên cạnh nhìn mọi người chơi.
An Văn chơi mệt qua đây uống nước.
Bùi Ninh đưa cho cô ấy một ly nước trái cây.
“Cảm ơn.” An Văn tán gẫu với Bùi Ninh: “David dường như rất chuyên nghiệp.”
Bùi Ninh: “Cậu ấy không được đào tạo đặc biệt. Có người có thiên phú về mặt nào đó.”
“Cũng có thể.” An Văn nói nhưng mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm về phía David bên này, bia của anh ấy toàn là 10 điểm, trong khi cô thì…
Bùi Ninh nhìn David, sau đó lại nhìn An Văn, cô không nói gì.
Sau khi bắn súng xong, David không cố ý đi cùng An Văn nữa, Diêu Hi và An Văn đi trước, cậu ấy cùng Bùi Ninh đi phía sau, chậm như rùa.
Bùi Ninh hất cằm về phía An Văn, “Sao không theo đuổi nữa?”
David: “Không phải người Trung Quốc bọn cậu có câu tên là…” Cậu ấy cau mày, nhất thời nghĩ không ra.