Ngày Mai Vẫn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị - Chương 39: Bùi Ninh cười: "Anh muốn dùng đứa bé trói buộc em sao?"
- Metruyen
- Ngày Mai Vẫn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 39: Bùi Ninh cười: "Anh muốn dùng đứa bé trói buộc em sao?"
Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Mấy ngày nay đều mưa liên miên, mưa to rồi lại tạnh, hôm qua trời tạnh được một ngày, nhìn thấy mặt trời sắp ló dạng, ai biết được hôm nay lại bắt đầu mưa.
Buổi tối mưa to, Diệp Tây Thành và Bùi Ninh sớm đã từ công ty về nhà tăng ca.
Một phần công việc của Bùi Ninh đã xử lý xong, lúc Diệp Tây Thành bận cô ngồi bên cạnh đọc sách.
Gần đây cô đang xem các tài liệu nghiên cứu liên quan đến Community Support Agriculture (Nông nghiệp hỗ trợ cộng đồng), đợi về sau kiếm đủ tiền, cô sẽ đi đầu tư vào mô hình trang trại này, trang trại sẽ được đặt ở bên quê cô.
Non xanh nước biếc, phong cảnh nên thơ.
Quan trọng nhất là bên đó có kỷ niệm thời thơ ấu của cô.
Diệp Tây Thành đột nhiên ngẩng đầu: “Chỗ nước mưa em hứng hôm trước, tưới hoa chưa?”
“Anh không nói suýt chút nữa em quên mất, bây giờ em đi tưới.” Bùi Ninh đi lên sân thượng lấy thùng tưới, đã qua một ngày một đêm, các tạp chất đã lắng đọng dưới đáy thùng, nước trong thùng trong suốt và sạch.
Cô múc đầy một cái thùng tưới.
Trước tiên Bùi Ninh tưới cây trong phòng khách, “Nước này giống như nước sông ở quê em vậy.”
Diệp Tây Thành đang xem tài liệu, sau khi xem xong một trang quay lại nói với cô: “Em từ chỗ nào nhìn ra?”
“Cảm giác.” Bùi Ninh nói: “Nếu như anh ở quê một thời gian dài, anh sẽ biết nước máy khác với nước tự nhiên, không phải khác biệt về bẩn.”
Nửa ngày sau Diệp Tây Thành mới nói: “Có gì khác nhau chứ?”
“Dù sao cũng không giống nhau.” Bùi Ninh dựa vào bệ cửa sổ nghĩ một lúc, “Dù sao anh cũng không hiểu.”
Diệp Tây Thành: “Đó là vì ngữ văn của em không tốt, nếu như em giải thích đơn giản phổ thông anh có thể hiểu?” Anh kí tên đóng tài liệu, ngước lên nhìn cô.
Bùi Ninh thế nào cũng không thừa nhận: “Ngữ văn của ai không tốt chứ? Không tốt mà em còn viết nhiều nhật ký như vậy? Còn viết cho anh bao nhiêu là thư?” Cô lại nhớ ra: “Hồi em học tiểu học có bài văn em viết cô giáo vô cùng khen ngợi kìa.”
Diệp Tây Thành hỏi: “Viết cái gì?”
Bùi Ninh: “Bí mật nhỏ của em.”
“Bí mật gì?”
“Quên rồi.”
Bùi Ninh tiếp tục tưới cây.
Diệp Tây Thành nhìn cô: “Liên quan đến anh à?”
“…Bớt tự luyến đi.”
Cô càng không nói, Diệp Tây Thành càng chắc chắn bài văn đó có liên quan đến anh.
Anh nói: “Lần sau về quê tìm cho anh xem.”
Bùi Ninh oán giận: “Ngữ văn em không tốt, văn em viết không vừa mắt.”
Diệp Tây Thành cười, “Tự mình biết mình.”
Bùi Ninh tức giận đi qua, hướng bình tưới vào mặt anh: “Anh nói nữa thử xem, có tin là em phun anh.”