Ngày Mai Vẫn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị - Chương 23: Giới thiệu cô với tất cả mọi người trong nhà.
- Metruyen
- Ngày Mai Vẫn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 23: Giới thiệu cô với tất cả mọi người trong nhà.
Chương 23:
Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Khi Diệp Tây Thành chỉ cách Bùi Ninh một bước, bước chân này của anh chậm chạp mãi không tiến về phía trước, là đang cho trong lòng Bùi Ninh có thời gian chuẩn bị, cũng là cho những người khác trong gia đình có thời gian tiêu hóa.
Cho đến tận giây phút này, Bùi Ninh vẫn còn tự lừa mình dối người, vẫn cho rằng anh tới đây để tìm Thời Cảnh Nham.
Cô không biết rằng cái cảm giác tự lừa mình dối người này đang thể hiện cảm giác tự ti và bất an trong lòng, cô chưa từng ước mong quá đáng anh sẽ bước qua tìm cô trong tình hình như thế này.
Cô không thể chịu nổi mớ hỗn độn trong đầu, như mớ hồ nhão vậy.
Lý trí còn lại duy nhất trong đầu cô lúc này là hy vọng anh đừng bốc đồng như vậy, một khi anh chặt đứt hết mọi đường thoát, ai mà biết được hậu quả sau này sẽ như nào chứ, có lẽ đó cũng không phải là chuyện mà cô có thể gánh chịu được.
Về mặt tình cảm, cô càng mong được anh nói rõ mọi chuyện.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dù sao thì chuyện đó dường như cũng không còn quan trọng nữa, dù sao thì cô cũng sẽ bỏ trốn, biến mất, vĩnh viễn không gặp lại.
Mâu thuẫn và lo lắng, chúng ám ảnh suy nghĩ của cô hết lần này đến lần khác.
Mọi người trong gia đình cùng nhà họ Thường, tất cả đang nhìn Diệp Tây Thành.
Biểu cảm khác nhau, suy nghĩ khác nhau.
Thời gian lúc này như ngừng trôi.
Có vài ánh mắt cảnh cáo như lưỡi dao sắc bén, lạnh lùng tàn nhẫn xuyên qua, Diệp Tây Thành hoàn toàn không để ý, anh bước một bước cuối cùng, ngồi xổm trước mặt Bùi Ninh.
Cổ họng Bùi Ninh lăn nhẹ, hai tay đặt trên chân anh giờ không biết đặt đâu. Cuối cùng chỉ có thể dùng sức siết chặt ngón tay chính mình.
Tất cả ý thức của cô ngay lập tức bị kéo đi, như thể có một bức thành màu đen ngăn cách cô với thế giới này. Cô không thể nhìn, không thể nghe, không thể nói ra, hay suy nghĩ bất cứ điều gì.
Bầu không khí của sảnh tiệc bỗng trở nên ngượng ngùng và kỳ dị, trong không gian yên tĩnh chỉ có tiếng mạt chược vang lên.
Sau đó không biết ai nói câu “ù rồi.”
Có thể là do hưng phấn, lúc nói hai từ này, giọng nói như bị nứt ra.
Diệp Tây Thành ngẩng đầu lên nhìn cô, thuận thế ôm cô vào lòng mình: “Xin lỗi em vì đã lừa em đến đây.”
Đáy mắt Bùi Ninh lộ ra vẻ khó hiểu, cô mở miệng, nhưng vẫn không thể nói ra bất cứ từ nào.
Ông cụ suýt chút nữa lên cơn đau tim, tay cầm tách trà run lên vì sự tức giận.
Bà Diệp vỗ trán, lại nháo đến mức này.
Bà không dám nhìn sắc mặt của những người nhà họ Thường, đoán chắc trong lòng họ bây giờ như muốn giết chết con trai bà đây mà. Bà liếc mắt qua nhìn ông Diệp, khuôn mặt của ông gần như là nhăn lại.