Ngày Mai Vẫn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị - Chương 15: Có thể vì anh, bỏ qua mọi chuyện quay đầu thêm lần nữa?
- Metruyen
- Ngày Mai Vẫn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị
- Chương 15: Có thể vì anh, bỏ qua mọi chuyện quay đầu thêm lần nữa?
Chương 15:
Dịch: Anh Đào
Beta: Cá nhỏ
Bùi Ninh gần như là chạy từ thang máy ra, khoảnh khắc cửa mở ra đó cô liền sững sờ, Diệp Tây Thành đang đeo tạp dề, đúng lúc đang bê đồ ăn từ trong bếp ra.
Hai người nhìn nhau mấy giây, Diệp Tây Thành: “Vẫn còn đứng ngây ra đó làm gì?”
Bùi Ninh bước vào phòng sau đó đóng cửa lại, trước tiên gạt hết mấy cái suy nghĩ phức tạp sang một bên, hoài nghi hỏi anh: “Làm sao mà anh lại biết được mật mã nhà tôi?”
Diệp Tây Thành liếc nhìn, không trả lời câu hỏi của cô: “Rửa tay ăn cơm.” Sau đó đặt đồ ăn lên bàn rồi lại quay người vào phòng bếp.
Bùi Ninh đổi dép đi trong nhà rồi đi thẳng vào phòng bếp: “Hỏi anh đó, sao anh lại biết được mật mã?”
Diệp Tây Thành cầm đũa sau lại bê cơm lên, vẫn không trả lời cô.
Bùi Ninh đứng trước mặt anh không để cho anh đi: “Anh nói chuyện đi chứ.”
Diệp Tây Thành nhìn cô một lúc rồi hỏi: “Em nói xem.”
Bùi Ninh chỉ nghĩ được một khả năng duy nhất, “Đoán sao?”
“Biết rồi còn hỏi.” Diệp Tây Thành đi vòng qua người cô, lại giục: “Đi rửa tay đi.”
Bùi Ninh không đi rửa tay, quay người, “Sao anh đoán được mật khẩu chứ?”
Diệp Tây Thành đã ngồi xuống và bắt đầu ăn cơm, nếu như là trước đây cô sẽ không hỏi những câu hỏi ngốc nghếch như vậy, chắc là hôm nay đang không ở trong trạng thái bình thường, anh ngước mắt lên nói: “Ngày quan trọng đối với em, chính là cái đó.”
Anh không phải đoán đúng ngay lần đầu tiên, có ba cơ hội nhập, lần cuối cùng mới nhập đúng.
Là ngày sinh nhật của bố mẹ cô, còn có cả sinh nhật của cô nữa.
Trước đây cô đã từng nói qua mật khẩu máy tính của cô, khi đó là tổ hợp tháng, mật khẩu của cô tính tới tính lui cũng chỉ quanh quẩn mấy tổ hợp đó, đều liên quan đến bố mẹ, như vậy cô mới có thể cảm nhận được chút tình thương của cha mẹ.
Bùi Ninh nhìn anh: “Anh còn nhớ sao?” Đã mười mấy năm trôi qua rồi, khi đó cô chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Câu hỏi như vậy dĩ nhiên Diệp Tây Thành sẽ không trả lời, anh chậm rãi ăn cơm.
Bùi Ninh xoa dịu bầu không khí có chút xấu hổ, “Xem ra tôi phải đổi mật khẩu mới mới được, nếu không ngày nào đó trở về nhà đột nhiên phát hiện trong nhà có thêm một người, không khỏi sợ hãi mà ngất đi mất? Như vậy sẽ ảnh hưởng đến ngày hôm sau đi làm.
Diệp Tây Thành: “Đổi hay không đổi cũng như nhau cả thôi, đổi rồi vẫn phải nói với anh, anh sắp chuyển vào đây rồi.”
Bùi Ninh đã vào phòng bếp rửa tay nên cô chỉ nghe rõ nửa câu sau, cô lau khô tay sau đó uống nửa cốc nước sôi để nguội bình phục lại mới đi ra bàn ăn.
Bữa tối không phong phú cho lắm, một mặn một chay còn có thêm một bát canh.
Bùi Ninh ngồi xuống, “Anh làm sao?” Bây giờ anh còn biết nấu ăn sao?