Ngày Mai Vẫn Yêu Em - Mộng Tiêu Nhị - Chương 10: Xin chút nước lạnh.
Chương 10:
Dịch: Anh Đào🍒
Beta: Cá nhỏ🐳
Diệp Tây Thành biết cô sẽ không trả lời tin nhắn vừa rồi của mình, gõ một hàng chữ cuối cùng lại xóa toàn bộ đi, anh đặt điện thoại sang một bên, gửi email cho cô.
Rất nhanh Bùi Ninh đã trả lời anh: 【Đã nhận.】
Diệp Tây Thành nhìn hai chữ này, ngón tay dừng trên con chuột một lúc, cuối cùng tắt máy tính.
Anh với điện thoại gọi điện cho Bùi Ninh.
Bùi Ninh rất nhanh đã bắt máy, câu đầu tiên lại là: “Tổng giám đốc, tôi nhận được email rồi.”
Diệp Tây Thành: “Ừ.”
Không có sau đó nữa.
Bùi Ninh vẫn đợi anh phân công công việc hoặc cúp máy, nào biết được nửa phút sau vẫn không thấy động tĩnh, cô hỏi: “Diệp tổng, còn việc gì sao?”
Diệp Tây Thành thờ ơ nói: “Hết rồi.”
Bùi Ninh: “…”
Cô cảm thấy dường như có một đợt sóng lớn đánh về phía cô thông qua dòng điện.
Dường như dấu phẩy trong tin nhắn không khiến anh bộc lộ hết được sự bất mãn nên mới gọi điện cho cô, cô không lên tiếng, đợi đến lúc anh gần như thở phào nhẹ nhõm cô mới lên tiếng: “Giám đốc, tôi muốn xem email.”
Diệp Tây Thành đã bình tĩnh đi không ít: “Ừ, xem đi.” Sau đó liền cúp điện thoại.
Bùi Ninh đang xem email thì chuông điện thoại kêu, cô tưởng là Diệp Tây Thành, hóa ra là lời mời gọi video của bà nội.
Bà sợ làm chậm trễ công việc của cô nên tối nào cũng muộn rồi mới gọi cho cô.
Sau một hồi tán gẫu với phụ huynh trong nhà, bà nói: “Con xem trí nhớ của bà này, ngoảnh mặt cái liền quên.”
“Sao vậy bà?” Bùi Ninh hỏi.
Bà nội: “Trước lúc ăn cơm Dịch Lâm có gọi điện cho bà, nói bên chỗ thằng bé là sáng sớm, thằng bé vừa thức dậy.”
Nụ cười trên mặt Bùi Ninh biến mất: “Anh ta… có chuyện gì sao?”
Bà nội: “Nào có chuyện gì chứ, thằng bé nói dạo này trời nóng quá, nhắc ông bà chú ý đề phòng trúng gió vì nhiệt độ giảm, cố gắng đừng hoạt động ngoài trời, còn nói nhiều thứ lắm mà bà không nhớ nổi.”
Sau đó bà lại nhớ ra: “Dịch Lâm đi công tác mà con không nói với bà, sớm biết bà đã ngâm ít chân gà hơn rồi, tuần sau thằng bé mới đi công tác về chân gà sẽ không còn ngon nữa.”
Bùi Ninh trả lời qua loa: “Để tủ lạnh được mà bà.”
“Như vậy cũng không ngon nữa, cho dù là cái gì thì đồ tươi vẫn ngon hơn.” Bà nói: “Đợi lần sau đi, ông nội muốn gặp cháu.” Bà đặt máy tính bảng trước mặt ông.
“Có nóng không con?” Nụ cười trên mặt ông nội vĩnh viễn là nụ cười hiền từ, ấm áp nhất.
Dù cô nói to thế nào ông nội cũng không nghe thấy, Bùi Ninh đưa camera của mình vào giữa điều hòa, sau đó lại quay lại, ông liền hiểu ra, không quên dặn cô: “Lúc đi ngủ nhớ che bụng lại, nếu không sẽ bị cảm lạnh.”