metruyen
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
Tìm truyện
Đăng nhập Đăng ký
  • HOME
  • Truyện
  • Review Truyện
  • Giới thiệu
    • Liên hệ
  • Metruyen
Đăng nhập Đăng ký
Prev
Next

Ngàn Năm Say Truyện - Chương 73: Bao đời quân tử giai nhân, mấy ai minh mẫn, không dâng vương thành?

  1. Metruyen
  2. Ngàn Năm Say Truyện
  3. Chương 73: Bao đời quân tử giai nhân, mấy ai minh mẫn, không dâng vương thành?
Prev
Next

Trách trời già, thương thay tướng giỏiTrăm ngàn năm một nỗi khốn cùngHùng anh đấu với anh hùngMấy khi được dịp lẫy lừng thế đâu? Không lâu sau, Thiên nữ tỉnh giấc, sắc mặt đã có chút hồng hào hơn, nhưng hơi thở vẫn như trước yếu ớt. Nàng ta vươn tay về trước, nhẹ nhàng chạm lên má Bạch Vân.

“Bạch Vân lại khóc sao?”

Bạch Vân cầm lấy bàn tay của Trịnh Khinh Ái, áp sát vào má mình, để cho ngón tay của người kia chạm đến từng vệt nước mắt còn chưa kịp khô.

“Tôi có thất tình lục dục, tôi sẽ khóc.”

Khóe môi Thiên nữ cong lên, ngón tay chọc vào má nàng, như thể quay về lần đầu khi hai người mới gặp nhau, lúc Trịnh Khinh Ái băng bó cho nàng.

“Tốt rồi, ta còn tưởng Bạch Vân không tim không phổi, không yêu không đau.”

Trịnh Khinh Ái nói xong liền rụt tay lại, nhẹ nhàng miết xuống bụng của Bạch Vân, dường như muốn kiểm tra vết thương, nhưng Bạch Vân lại nắm lấy tay nàng ta, ngăn lại hành động của Thiên nữ.

Trịnh Khinh Ái thoáng nghiêng đầu, không để nàng ta thắc mắc quá lâu, Bạch Vân đã nhẹ nhàng nói.

“Tôi không sao. Nhờ nàng. Tôi vẫn sống.” Nói đoạn, Bạch Vân buông tay Trịnh Khinh Ái ra, bàn tay ve vuốt những vệt máu vương trên áo nàng ta.

“Nàng đã cứu tôi bốn lần rồi, Trịnh Khinh Ái.”

“Và tôi thì vẫn không biết tại sao nàng phải làm vậy.”

Trịnh Khinh Ái “…”

“Tôi không biết tại sao… Trịnh Khinh Ái… tôi không biết tại sao…” Bạch Vân gần như nức nở, bàn tay vẫn giữ chặt người kia trong lòng mình.

“Tôi rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra, trong quá khứ của nàng.”

“Nhưng tôi cũng đã nghĩ rằng nó không quan trọng đến thế… tôi đã nghĩ rằng mình không cần biết về nó nữa…” Bạch Vân nghẹn ngào, hai vai run rẩy.

“Nhưng tôi sợ đâu đó trong quá khứ mà tôi không biết kia là nguyên nhân khiến nàng liều chết vì tôi.”

“Tôi không sợ vì tôi không biết…”

“Tôi sợ vì tôi không ngăn được.”

“Tôi sợ đánh mất nàng.”

Trịnh Khinh Ái im lặng lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng chạm vào khóe mắt Bạch Vân.

“Ta cũng ước rằng ta là một kẻ bốn bể không nhà, thân không gốc gác.” Thiên nữ nói sau đó từ từ gục đầu lên bả vai nàng. “Nhưng đáng tiếc làm sao, ta là một kẻ mang nghiệt, đáng lẽ đã được định là sẽ chết từ lúc sinh ra.”

“Nhưng hết lần này đến lần khác, ta vẫn sống, còn những người thân quen thì ngày một ra đi.”

“Ta là đại họa, Bạch Vân.”

“Ngay lúc nhìn thấy người, cứu được người, lại một lần nữa ta cảm thấy như mình đang sống lại.”

Trịnh Khinh Ái nói nửa chừng, đột nhiên bật cười, nghe như giễu cợt.

“Ta chạy đến chốn rừng thiêng nước độc chạy trốn trần gian, người vẫn tìm được ta.”

“Thế có phải số phận đã định, người là của ta hay không?”

“Có phải vì vậy, ta cũng nên đặt niềm tin vào thế trần, để ở lại cùng người hay không?”

“Và thế thì có gì sai trái khi ta liều mạng bảo vệ người đâu chứ.”

Bạch Vân nhìn nàng, không nói nên lời.

Trịnh Khinh Ái mỉm cười nhìn nàng, cẩn thận nói tiếp.

“Nếu Bạch Vân cảm thấy lo lắng về quá khứ của ta, tuy ta không thể nói rõ cho Bạch Vân biết, nhưng ta có thể cho Bạch Vân xem một phần của nó.”

Đúng lúc này, Thiên nữ bất chợt hỏi “Bạch Vân có muốn… Ta cho Bạch Vân không?”

Bạch Vân đơ ra, hoảng hốt đưa mắt nhìn Trịnh Khinh Ái, da thịt người kia ẩn hiện sau lớp áo vẫn còn lấm lem vết máu, giờ đây như đang phát ra từng tầng ánh sáng yếu ớt.

“Trịnh Khinh Ái, nàng vẫn đang bị thương, tôi… tôi không cần.”

Nhìn Bạch Vân bối rối, Thiên nữ liền nhận ra mình có chút lỡ lời, nàng ta mím môi, nhẹ nhàng nói thêm.

“Bạch Vân có muốn xem đôi mắt của ta không?”

Ngay lúc Bạch Vân còn đang phân vân chưa thể đáp lời, nàng ta đưa tay ra sau, gỡ vải che mắt xuống.

Khi đôi mắt kia hiện ra trước mặt, Bạch Vân quên mất thở là gì.

Nàng từng tưởng tượng hơn trăm lần về dung nhan hoàn chỉnh của Trịnh Khinh Ái, và đôi mắt mà người kia luôn giấu sau mảnh vải trắng nọ.

Sẽ là tướng mắt phượng hẹp dài đầy phong trần, hay một đôi mắt hồ ly sắc sảo.

Kết quả, nàng hoàn toàn sai.

Người trước mặt nghiêng đầu nhìn nàng, đôi tay thỉnh thoảng lại nâng lên, vén một vài sợi tóc bám trên má mình ra sau.

Da thịt Trịnh Khinh Ái trắng nõn, dẫu có dính một chút máu cũng tựa như son hồng rơi trên sen trắng, sống mũi cao thẳng, từng góc cạnh trên khuôn mặt sắc nét nhưng vẫn vương lại vẻ nhẹ nhàng, hai cảm giác trái ngược này kết hợp lại với nhau trên khuôn mặt của nàng ta, ngược lại không làm Bạch Vân cảm thấy kì lạ.

Như thể rằng mọi thứ nên như vậy, phải như vậy, từ đầu vốn là như vậy.

Mà phía trên điểm xuyết một đôi mày viễn sơn, tựa như núi xa, tinh tế lại thanh thoát, Trịnh Khinh Ái trông dáng vẻ Bạch Vân, thỉnh thoảng nhướn lên, đôi khi chau lại, môi hồng khẽ mím, nhìn như bối rối, lại tựa đang thẹn thùng.

Mặt Trịnh Khinh Ái rất nhỏ, dường như chỉ lớn bằng một bàn tay, lông mi nhẹ nhàng chớp động, đuôi mắt không cần tô vẽ vẫn tự nhiên nhếch lên, tướng mắt to tròn, tựa như đào hoa.

Bạch Vân tưởng tượng hàng trăm lần, cũng từng gặp qua vô vàn mỹ nữ, nhưng giờ đây, khi mọi thứ xung quanh quá đỗi tĩnh mịch, Trịnh Khinh Ái lại là tuyệt sắc giai nhân duy nhất nàng có thể gặp trong đời này.

Và hỡi ôi, có bài thơ nào có thể diễn tả được nét đẹp của nàng ta sao?

Đồng tử nàng ta chẳng phải một màu đen thuần túy, mà mang theo sắc xám bạc tựa như ánh trăng, rồi lại như trân châu được vớt ra từ biển xanh sâu thẳm. Khi Trịnh Khinh Ái che mắt, cả người luôn tản mát ra một vẻ ưu sầu khó tả, nhưng giờ đây, khi mọi thứ đều hiển lộ trước mắt Bạch Vân, cảm giác lại trái ngược hoàn toàn.

Mắt đào hoa như đong đầy nước, con ngươi bối rối đảo quanh, thỉnh thoảng lại nhìn thẳng vào nàng, trông như sắp khóc. Và rồi chẳng biết, nếu như Thiên nữ thật sự khóc, liệu có khiến cho bậc quân vương vì nàng ta mà cam lòng đạp đổ thành trì, nhẫn tâm cắt cổ muôn dân, chỉ để đổi lấy một nụ cười trên khuôn mặt nàng ta không?

Bạch Vân luôn cho rằng người khác nếu khóc lên chắc chắn sẽ rất xấu xí, còn Trịnh Khinh Ái thì sao? Bạch Vân không rõ, nhưng nàng tin chắc nó sẽ rất đẹp, vì thế mà Bạch Vân muốn nhìn nàng ta khóc.

Nhưng Trịnh Khinh Ái sẽ lại khóc sao?

Bạch Vân đột nhiên hiểu ra vì sao hoàng đế Hán Tuyệt Phong lại vì yêu phi mà bỏ bê thiên hạ. Nếu giờ đây Trịnh Khinh Ái cười bảo muốn nàng lật đổ thành, Bạch Vân cũng sẽ vì nàng ta mà liều mạng làm như thế.

Sắc đào kiểm khéo gieo ham muốnKhóe thu ba, sóng cuốn nghiêng thànhViễn sơn nét đẹp thanh thanhMày chau quân tướng cũng nhanh quy hàng.

Nàng như chết lặng mà ngắm nhìn dung nhan trước mặt, thở cũng không dám, như sợ sẽ làm kinh động tuyệt sắc giai nhân trước mắt mình, khiến nàng ta tan thành khói mây.

“Bạch Vân…”

Bạch Vân nghiêng đầu, nhẹ nhàng vươn tay, chạm đến gò má của Trịnh Khinh Ái. Nếu như đúng như những gì Thiên nữ nói lúc nãy.

Cho nàng.

Bạch Vân muốn.

Người trước mặt đột nhiên tiến đến quá gần, Trịnh Khinh Ái hoảng hốt quay đầu đi. Thế nhưng Bạch Vân nào dễ dàng để cho nàng làm như thế, nàng ôm lấy eo của Thiên nữ, giữ chặt má nàng ta, để rồi trước khi hai đôi môi chạm vào nhau, Bạch Vân dừng lại.

Trịnh Khinh Ái hơi cựa mình, ban đầu còn chần chừ, sau khi thấy nàng dừng lại liền nhẹ nhàng ôm lấy cổ nàng, kéo nàng vào nụ hôn.

Prev
Next

Bình luận cho chương "Chương 73: Bao đời quân tử giai nhân, mấy ai minh mẫn, không dâng vương thành?"

Theo dõi
Login bằng
Login
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
Thông báo của
guest
Login bằng
Cho phép tạo tài khoản
Đăng nhập bằng Google để bình luận truyện!
Không đồng ýĐồng ý
guest
0 Góp ý
Cũ nhất
Mới nhất Like nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận

Truyện tương tự

50355
[ Naruto ] Giáo Ngươi Làm Hảo Ba Ba
Tháng 5 9, 2025
2990
Xuyên Nhanh Chi Ta Tiêu Sái Nhân Sinh
Tháng 5 9, 2025
42240
Đại Tần: Khai Cục Nhặt Được Tám Tuổi Thủy Hoàng Đế
Tháng 5 23, 2025
30223
Cửu Thúc: Khai Cục Quan Tài Phô, Trấn Sát Lệ Quỷ
Tháng 5 14, 2025
ads
  • Metruyen
  • Vidian
  • Giới thiệu
  • Quy Định Về Nội Dung
  • Privacy Policy
  • Liên Hệ
  • Truyện H
  • Truyện Tiên Hiệp
  • wikitruyen

Website hoạt động bởi Giấy phép truy cập mở được cấp phép bởi Creative Commons Attribution 4.0 International

© 2013 TOP Truyện Chữ Full Hay Mới Nhất. All rights reserved

Sign in

Lost your password?

← Back to metruyen

Sign Up

Register For This Site.

Log in | Lost your password?

← Back to metruyen

Lost your password?

Please enter your username or email address. You will receive a link to create a new password via email.

← Back to metruyen

wpDiscuz