Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp (H+) - Chương 27_1: Ngài Tưởng, anh thích tôi ngoan sao?
- Metruyen
- Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp (H+)
- Chương 27_1: Ngài Tưởng, anh thích tôi ngoan sao?
Kỷ Ngôn Tâm lén cúi đầu che mặt, rốt cuộc giao dịch giữa cô và Tưởng Đình Kiệt có chút khó có thể nói ra được. Ở cạnh anh, cô luôn cảm thấy ngại ngùng không thể hiểu được.
Nhưng mà, Tưởng Đình Kiệt lơ đãng liếc mắt như nắm bắt được tâm ý của cô.
“Kỷ Ngôn Tâm.”
Ở trong đại sảnh, Tưởng Đình Kiệt dùng giọng nói không lớn không nhỏ kêu tên cô.
Chỉ một thoáng, tất cả mọi người đều đưa mắt nhìn lại đây.
“Hả?”
Đột nhiên bị kêu tên Kỷ Ngôn Tâm ngẩng đầu đáp lại theo bản năng.
Giây tiếp theo, cô nhận ra tình huống của bản thân, hai má lập tức đỏ ửng không che giấu được. Cô chạy đến bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, gần như nghiến răng nghiến lợi hạ giọng nói: “Ngài Tưởng, xin hỏi anh có cái gì căn dặn không? Thính giác của tôi rất tốt, lần sau anh không cần dùng giọng nói lớn như thế kêu tên của tôi.”
“Giúp tôi cầm áo.”
“Tại sao?”
“Không muốn nói chuyện hợp tác sao?”
“Không không không, nói, tất nhiên là nói, anh cởi áo đưa tôi..”
Bất đắc dĩ Kỷ Ngôn Tâm bày ra gương mặt tươi cười nhìn Tưởng Đình Kiệt thong thả ung dung cởi áo.
Nhưng mà, cô phát hiện có điều không ổn.
“Vì sao anh muốn cởi áo?”
Hơn nữa là trực tiếp cởi ở đại sảnh của công ty sao?
“Vì để cô cầm.”
Dứt lời, bỗng dưng Tưởng Đình Kiệt ném áo khoác tây trang vào trong lòng ngực Kỷ Ngôn Tâm, lười biếng tháo cà vạt, bước chân đi thẳng về phía trước.
Kỷ Ngôn Tâm đứng tại chỗ ngẩn ra vài giây, sau khi đấu tranh tư tưởng vô cùng mãnh liệt, cô cầm áo khoác tây trang còn lưu lại hơi ấm của Tưởng Đình Kiệt, hít sâu một hơi, điều chỉnh tâm trạng và biểu tình thật tốt, đuổi theo anh.
Nhưng mà, cô không chú ý tới, hành động nho nhỏ mới vừa rồi của bản thân cùng Tưởng Đình Kiệt đã khiến cho trong công ty bắt đầu bàn tán rồi.
Một chiếc xe thể thao dừng lại trước cửa lớn Tập Đoàn Thịnh Thế.
Tài xế xuống xe, cung kính đưa chìa khóa.
Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt cầm chìa khóa lên xe, ở ghế lái, hạ cửa sổ xe xuống, liếc nhìn Kỷ Ngôn Tâm đang cầm áo khoác tây trang đứng ở ven đường, nhướng mày.
“Anh không ăn cơm ở đây sao?”
Kỷ Ngôn Tâm tràn ngập nghi hoặc dò hỏi.
Ban đầu, cô nghĩ Tưởng Đình Kiệt hẹn cô nói chuyện hợp tác ở công ty, chắc là sẽ không diễn biến thành nguy hiểm nào khác. Nhưng mà, bây giờ hành động của Tưởng Đình Kiệt là lái xe. Cô lên xe, cô đi cùng anh, tuyệt đối sẽ có nguy hiểm không thể lường trước được. Thế cho nên bước chân của cô có chút chần chờ do dự.