Nên Vợ Thành Chồng - Thời Câm - Chương 2
Tiếng động này thật sự không hề nhỏ.
Lúc này trong xe không có tiếng nhạc, yên yên tĩnh tĩnh nên sau khi tiếng “cộc” đột ngột vang lên, hai người ở hàng ghế trước bị kinh động không nhẹ.
Biểu cảm trên mặt Tạ Khôn trong nháy mắt trở nên vô cùng đặc sắc, mắt mở to, lông mày dựng lên, cổ cứng đờ, sau đó xoay qua xoay lại thật chậm.
Một lần là liếc chàng trai phía sau, còn một lần là liếc Lục Cảnh Hành đang ngồi bên cạnh.
Người ngồi sau dường như cảm thấy mình không làm ra chuyện gì kinh động, giống như tiếng “cộc” vừa rồi chưa từng xuất hiện, mí mắt rũ xuống, một lần nữa nhắm mắt dưỡng thần.
Người phía trước thì hoàn toàn khác.
Dù sao cũng là em gái mình bị hành xử thô bạo, không thể bình tĩnh được như vậy, Lục Cảnh Hành giảm tốc độ xe, nhíu mày: “Đường Mộ Bạch, cậu muốn chết phải không?”
Lúc này, chàng trai phía sau mới nhấc mí mắt, miễn cưỡng kêu một tiếng:
“Không muốn.”
Giọng nói lạnh nhạt, không một chút áy náy.
Thậm chí Đường Mộ Bạch cảm thấy, điều này không thể trách anh.
Vốn là mấy hôm nay anh không ngủ ngon, hôm qua ra khỏi phòng thí nghiệm đã 11 giờ đêm, khi trở về kí túc xá lại viết báo cáo hai tiếng, thật vất vả mới làm xong báo cáo rồi lên giường, trong kí túc xá có vài người ngủ ngáy, từng bản giao hưởng thay nhau vang lên, dưới sự quấy nhiễu, Đường Mộ Bạch chỉ ngủ được bốn tiếng.
Vừa lên xe, anh thậm chí cũng không để ý người ngồi bên cạnh là nam hay nữ, cầm áo khoác trùm đầu liền ngủ ngay.
Kết quả mãi mới ngủ say được, một cái đầu cứ như vậy đâm thẳng xuống, anh chẳng còn quan tâm được ai, trực tiếp đẩy cái đầu đó ra.
Cái đẩy này, do không cẩn thận nên dùng sức quá mạnh.
Cơn buồn ngủ của Đường Mộ Bạch giảm bớt, lông mày hờ hững nhướng lên, liếc Lục Dĩ Ngưng đang nhắm mắt tựa vào cửa kính xe: “Bạn gái cậu?”
Lục Cảnh Hành nhíu mày: “Em gái mình.”
“Ồ.”
Mấy giây sau: “Chắc là không đau đâu.”
Chàng trai vừa nói vừa nhìn xuống, khoảng cách của anh và cô gái kia đã khá xa, mái tóc ngắn bị lăn qua lăn lại có chút loạn, che khuất nửa gương mặt, không thấy rõ ngũ quan, chỉ có thể mơ hồ thấy được chóp mũi trắng nõn, xinh xắn.
Lại nhìn xuống, ngón tay cô gái thon dài, trắng nõn, bàn tay cuộn lại đang nắm chặt.
Khóe miệng Đường Mộ Bạch bỗng nhếch lên, giọng điệu thản nhiên, rất có lý mà nói rằng: “Cậu nhìn xem, cô ấy vẫn chưa tỉnh.”
Lục Dĩ Ngưng: “…”
Không nói thì không sao, giọng nói vừa dừng lại thì cảm giác đau nhói trong tích tắc truyền đến.
Thậm chí Lục Dĩ Ngưng còn cảm thấy trên trán mình nổi lên một cục u.
Tạ Khôn còn không sợ lớn chuyện, tiếp tục châm dầu vào lửa: “Tiểu Bạch, cậu thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”