Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu - Chương 67: Sáu mươi tư món sính lễ
Mắt thấy nhóm quan binh vọt tới, Cổ Nhược Phong theo thói quen muốn bảo vệ Phong Huyết Lân ở sau lưng, mặc dù năng lực Phong Huyết Lân dũng mãnh, nhưng hiện giờ hạn chế mười bước, cảnh tượng lúc này hỗn loạn như vậy, ai cũng phải bảo vệ không cho phép xảy ra điều gì ngoài ý muốn!
Nhưng nghĩ tới Cổ Uyển Ngưng bên cạnh, vừa muốn đưa tay mang nàng ra sau lưng, Cổ Nhược Phong liếc thấy Hỏa Diễm đã nhanh hơn nàng một bước nghiêng người ngăn Cổ Uyển Ngưng ở phía sau hắn rồi!
Trước Hỏa Diễm định đưa tay kéo Cổ Uyển Ngưng về phía sau lưng, nhưng đến lúc lại đành thu tay về!
Một cảnh này cũng không tránh được ánh mắt của hai người Cổ Nhược Phong và Phong Huyết Lân ở gần đó! Cổ Nhược Phong quay đầu nhìn Phong Huyết Lân, đều thấy được cân nhắc từ trong đáy mắt đối phương, Cổ Uyển Ngưng cùng Hỏa Diễm, hình như… có không ít chuyện xưa?
“Đại nhân, Ngọc Lưu Phong này sao có thể ở đây chứ! Tiểu nhân chưa từng thấy qua!” Chưởng quỹ trung niên ở phía sau quầy “Vụt vụt vụt” chạy đến đứng bên cạnh thủ lĩnh, cúi thấp đầu nịnh nọt nói.
“Hừ, chẳng lẽ ngươi còn có thể ngu ngốc đến mức đi lừa gạt bạc của quan phủ?!” Thủ lĩnh khinh thường hừ lạnh một tiếng, cũng không ngẫm lại coi cái mạng này có dùng bạc của quan phủ không!
“Đúng vậy đúng vậy!” Chưởng quỹ vội vàng gật đầu nói, đưa cho tiểu nhị bên cạnh một ánh mắt, ý bảo hắn đi pha trà thượng hạng.
Rất nhanh, một ly Bích Loa Xuân thượng hạng được đưa ra, chưởng quỹ tự tay dâng lên, đưa cho thủ lĩnh bên cạnh: “Đại nhân khổ cực như vậy, xin uống ly trà giải khát!”
Tên thủ lĩnh chăm chú nhìn ly trà này, lỗ mũi hít hai cái nhỏ nhẹ đến mức không thể nhận thấy, trong ly này hẳn là Bích Loa Xuân thượng hạng! Mấy lượng bạc một ly trà đó!
Không nhanh không chậm nhận lấy, nhấp một ngụm nhỏ, quả nhiên không tệ! Lại không sai biệt lắm! Tiếp theo liếc mắt nhìn người trong tiệm, giọng nói cũng nhu hòa đi mấy phần: “Ngươi thật sự không thấy Ngọc Lưu Phong?”
“Nếu tiểu nhân thấy, đã sớm đi quan phủ thông báo đại nhân! Nào dám giấu giếm!”
“Ừ, có cho ngươi cũng không dám!”
Rất nhanh, từng người từng người một trong đám quan binh kia từ từ chạy chậm đến đại sảnh: “Đại nhân, không có!”
“Bẩm đại nhân, không có!”
“Đại nhân, không có Ngọc Lưu Phong!”
“. . . . . .”
“. . . . . .”
Chân mày người thủ lĩnh nhíu thật chặt, cuối cùng hung hãn chửi thề một câu: “Lại để cho hắn chạy!” Tiền thưởng tháng này lại không có!
Lại nhìn chung quanh khách điếm một lần nữa, giống như muốn tìm ra chút dấu vết vậy, quét mắt qua từng người ở đây: “Các ngươi nghe rõ, quan phủ có lệnh, cung cấp tin tức về Ngọc Lưu Phong, tiền thưởng trăm vạn! Cất giấu Ngọc Lưu Phong, lấy tội đồng lõa bỏ tù! Chúng ta đi!”
Đoàn người hùng hổ tới, lại nhanh chóng đi rồi.
Mắt thấy đám người kia đi không còn bóng dáng, chưởng quỹ mới quay đầu lại nói thất lễ với người trong khách điếm: “Quan phủ lục soát người, quấy nhiễu mọi người, bữa ăn hôm nay coi như tiểu điếm mời, mọi người chậm dùng.”