Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu - Chương 3. Thành Cố Bắc (1)
“Nhất nhân thị đại, nhị nhân thị thiên, thiên đại nhân tình, nhân tình đại quá thiên. Như thế nào? Bổn Vương phi đối vậy có tính là tinh tế?”
Cổ Nhược Phong híp tròng mắt, quét tất cả vẻ mặt của mọi người trước mặt vào trong đáy mắt, hoặc cúi đầu trầm tư, hoặc nhìn về đôi liễn *, hoặc trợn mắt há hốc mồm…
(*) liễn: dải vải hoặc giấy, hoặc tấm gỗ dài dùng từng đôi một để viết, khắc câu đối treo song song với nhau. (Nguồn Wikipedia)
Chẳng lẽ nàng không nhìn ra ánh mắt của những người đó nhìn Phong Huyết Lân sao? Nhìn gì vậy? Hâm mộ đố kỵ căm hận? Cộng thêm khinh thường khi dễ? Lân của nàng sao có thể để cho những người đó chà đạp?! Bọn họ có thể hâm mộ, có thể đố kỵ, cũng có thể căm hận, cũng có thể khinh thường! Nhưng duy nhất chỉ không thể khi dễ! Bản thân Lân không để ý, nhưng mà, nàng lại để ý! Nàng không cho phép những người đó coi thường Lân như vậy!
Hắn là vương giả ưu tú nhất, bất luận kẻ nào cũng không thể sánh bằng! Hắn càng là người mà nàng muốn bảo hộ cả đời, cũng là người phải bảo hộ nàng cả đời!
Quản sự lau mồ hôi lạnh trên đầu, uy nghiêm của Huyết Vương phi không phải lợi hại bình thường! Những người cách quá xa có lẽ không có cảm giác quá lớn, hắn ở khoảng cách gần nhất ngay cả chân cũng run lên rồi! Mà vế đối này, hắn tìm không ra chút sai lầm! Vế đối không có lời giải mười mấy năm qua đã được đối rồi!
“Huyết Vương phi quả nhiên là tài hoa hơn người, học rộng tài cao!” Lúc này từ trên lầu có một nam tử mặc áo tím chậm rãi đi xuống, tóc đen buộc cao, quạt giấy cầm trong tay, trong ánh mắt có ý cung kính không thể không nhận ra!
Cổ Nhược Phong nhíu mày, đây không phải là nhị công tử Trình gia Trình Thính Phong sao? Tại sao hắn lại ở đây?
Vừa nghĩ tới, chỉ thấy quản sự nhìn về phía Trình Thính Phong, cúi đầu vô cùng cung kính nói: “Chủ tử.”
Trình Thính Phong đi tới trước mặt Cổ Nhược Phong dừng lại cách ba bước: “Không biết Huyết Vương gia cùng Huyết Vương phi có thể tha cho thủ hạ vô dụng của thần không?” Tiếng kim rơi trong hành lang cũng có thể nghe được, trong không khí bắt đầu xuất hiện mùi quỷ dị!
Trình Thính Phong này là ai chứ! Nhị công tử Trình gia của tam đại thế gia! Tuy là nhị công tử, cũng là trưởng tử! Hiện giờ có thể nói đại bộ phận của Trình gia đều do Trình Thính Phong quản lý! Nếu hắn dậm chân một cái, sợ rằng đất Mộ Dung rung động không chỉ ba lần.
Lại nói “Minh Nguyệt hiên” này, mặc dù xây dựng ở cạnh biên giới thành Cố Bắc, nhưng danh tiếng đã vang dội! Đã là người của thành Cố Bắc ai lại không biết “Minh Nguyệt hiên” chính là nơi tập hợp toàn bộ quyền thế tiền bạc nhân tài! Người khó gặp trong ngày thường, xuất hiện trong “Minh Nguyệt hiên” một chút cũng không kỳ quái!
Quản sự quỳ dưới đất, có thể quản lý tiệm này, bản lãnh không cần nói cũng biết! Hôm nay nghe từ trong miệng đại gia Trình Thính Phong trở thành “Vô dụng”? Lời này, ý vị sâu xa!
Người khác chỉ thấy ba ánh mắt của ba người Trình Thính Phong cùng Cổ Nhược Phong, Phong Huyết Lân lần lượt thay đổi, “Sát khí” vang lên đùng đùng!