Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu - Chương 23: Bắt đầu "Phúc hắc"
Huyết Vương, không, Phong Huyết Lân, nhìn người đứng ở bên cạnh mình, cùng mình cầm tay mà đứng là cô gái mặc áo đen kia, gió thổi qua, có bao nhiêu mê người.
Chỗ hiểm của Cổ Nhược Phong sao? Cái tên này, hắn thích.
Trong tay nam tử trung niên còn đang cầm Khinh Vũ cầm, sững sờ đứng ở một bên, cũng bị hành động độc nhất vô nhị của Cổ Nhược Phong dọa sợ, Huyết Vương phi này rốt cuộc có bao nhiêu năng lực, lại dám khiêu chiến với hoàng đế Mộ Dung!
Ánh mắt của Cổ Nhược Phong không thèm điếm xỉa tới mọi thứ xung quanh, chỉ nhìn Phong Huyết Lân, nam tử này lần đầu tiên gặp mặt đã làm cho nàng cảm thấy đau lòng và quyết tâm bảo vệ hắn cả đời, đáy mắt kiên quyết nói cho hắn biết, nàng là nghiêm túc!
“Ách, Huyết Vương phi, đàn này. . . . . .”
Rốt cuộc Cổ Nhược Phong cũng chịu phân chia ánh mắt nhìn về phía người đang chuyển giao Khinh Vũ cầm, đưa ra một tay tiếp nhận.
Trong khoảnh khắc chạm vào, lại cảm nhận được Khinh Vũ cầm hơi run rẩy!
Không do dự quá lâu, lúc nam tử trung niên còn chưa phát hiện ra cử động của Khinh Vũ cầm đã nhanh chóng nói: “Đa tạ.” Những lời này là nói với người ở đằng sau võ đài, đa tạ hắn đã đem Khinh Vũ cầm đưa đến trên tay mình. Bất luận là hắn làm như vậy vì mục đích gì, nhưng dù sao mình cũng gặp được và lấy được Khinh Vũ cầm.
Khinh Vũ cầm ở trong ngực càng rung động dữ dội, dường như muốn kêu gào mà ra, Cổ Nhược Phong lấy nội lực ổn định nó lại, ở trong mắt người ngoài không nhìn ra chút khác thường nào.
Cổ Nhược Phong không biết nếu tiếp tục như vậy cầm này còn có thể làm ra chuyện gì nữa, nơi đây không nên ở lâu, hiện tại mình rời khỏi Huyết Vương phủ đã nửa ngày nửa đêm, Si Mị Võng Lượng chắc đã tân trang Huyết Vương tốt lắm rồi, người không nên tồn tại cũng đã đuổi ra ngoài.
Cũng giống như lúc tới đây, ôm lấy Phong Huyết Lân cùng nhau đi, trong chớp mắt vô ảnh vô tung biến mất, trong gió mát chỉ còn lại một câu: “Thời gian không còn sớm, bổn vương phi và vương gia rời đi trước.”
Những lời này, là nói cho chín người ở trong thuyền của Huyết Vương phủ nghe, cũng nói cho người vốn là chủ của Khinh Vũ cầm, Cửu vương gia vương triều Hiên Viên, Hiên Viên Dật Vân nghe.
Khúc chung nhân tán, Khinh Vũ cầm hoa rơi có chủ, lễ hội Vân Hồ cũng theo đó hạ màn.
“Vương Gia. . . . . .” Nam tử trung niên đi vào trong thuyền ở phía sau võ đài, Khinh Vũ cầm đã bị Huyết Vương phủ lấy đi nên làm thế nào cho phải bây giờ?
Hiên Viên Dật Vân phất tay cắt đứt lời của hắn: “Người có thể đánh vang Khinh Vũ cầm đã xuất hiện.” Rốt cuộc khuôn mặt anh tuấn cũng dính vào một chút ý cười.
“Ách. . . . . .” Nam tử trung niên có chút không hiểu, người có thể đánh vang Khinh Vũ cầm không phải là Si Cầm công tử sao?
Bên trong du thuyền của Huyết Vương phủ, không khí lững lờ quỷ dị
“Thái tử điện hạ, Tam hoàng tử điện hạ, các vị công tử tiểu thư, vương phi phân phó tiểu nhân đừng quên thu ngân phiếu.” Lý Vũ không cúi đầu không lên tiếng đi tới, không để ý sắc mặt đen như mực của mấy người kia, mở miệng chính là ngân phiếu.