Nàng Phi Điên Của Vương Gia Khát Máu - Chương 15: Tiêu trừ hiểu lầm
Rừng trúc xanh tươi, khói nhẹ lượn lờ, Mộ Lam làm cách nào cũng không ra khỏi mảnh đất này được.
Cách đó ba trượng, bóng dáng Thủy nhi xuất hiện, mặc giá y đỏ rực, là giá y hoa lệ tinh xảo do Cẩm Vân các đưa tới.
Thủy nhi cười đắc ý, khoa trương như thế, mở miệng ngậm miệng đều giống như muốn nói: “Mộ Lam, thật không ngờ, người cuối cùng Nam Phong yêu là ta, mọi thứ của Nam Phong đều là của ta. Mà ngươi, Mộ Lam, cái gì cũng không còn!”
Sau đó, Nam Phong xuất hiện sau lưng Thủy nhi, trên người cũng mặc hỉ bào đỏ thẫm, vẫn anh tuấn tiêu sái như vậy, cùng Thủy nhi đứng chung một chỗ, thật sự làm người khác có cảm giác tài từ giai nhân xứng một đôi.
Trong mắt Nam Phong tràn đầy hạnh phúc, nhưng, hình như cũng chứa một chút áy náy.
Áy náy?
Giờ hắn áy náy với Mộ Lam nàng có tác dụng gì? Là muốn khiến nàng tỉnh táo để cảm nhận sự ngu xuẩn của mình sao?!
“Cút! Tất cả đều cút cho ta!” Mộ Lam gào thét!
“Nếu đã đại hôn, vì sao còn xuất hiện trước mặt ta?!”
Bóng dáng của Thủy nhi và Nam Phong từ từ biến mất sau tiếng hô to của Mộ Lam, cuối cùng trong rừng trúc chỉ còn lại một mình Mộ Lam…
Rừng trúc này Mộ Lam nhìn rất quen. Đúng vậy, rừng trúc quen thuộc.
Nhưng, nàng lại không thể nào đi ra được, giống như nơi này có một bức tường vô hình vây kín lại!
“Lam Lam… Lam Lam… Lam Lam…” Giọng nói của Nam Phong mơ hồ truyền đến, nhẹ nhàng, Mộ lam không thể bắt lấy được.
Mộ Lam vùng vẫy nhìn bầu trời phủ một tầng màu xám tro, Nam Phong? Là hắn sao? Không phải hắn đã đi rồi sao? Mang theo Thủy nhi, cử hành hôn lễ của bọn họ…
Mộ Lam cười tự giễu, bây giờ nàng đang nghĩ cái gì đây? Vọng tưởng Nam Phong trở lại nơi này tìm nàng sao?
Không đúng…
Mộ Lam nhìn bốn phía lần nữa, rừng trúc, sương mù…
Không đúng, không đúng, nàng không phải bị lửa vây trong phòng không ra đợc sao?
Đúng rồi, nàng nhớ, nàng trúng mê hương, bị nhốt trong phòng tầng hai của khách điếm, sắp bị lửa thiếu chết!
Nhưng mà, vì sao bây giờ nàng lại ở chỗ này?
Mộ Lam mê mẩn…
“Lam Lam, Lam Lam!” Giọng nói của Nam Phong càng ngày càng phát ra gần, cho dù Mộ Lam có muốn không để ý cũng không có cách nào làm được!
Mộ Lam nhắm mắt thật chặt, tranh đấu một lúc lâu mới quyết định mở mắt ra!
Không có lửa, gian phòng hơi tối, nàng đang ở đâu?
“Lam Lam! Lam Lam, rốt cuộc nàng cũng tỉnh!” Bên tai truyền đến giọng điệu vui mừng của Nam Phong.
Thân thể Mộ Lam cứng đờ, chậm rãi quay đầu lại, trước mặt chính là khuôn mặt đã khắc sâu vào trong lòng nàng!