Nắng Cuối Đường - Phần 11
Chương 11
Nhã lùi lại một bước cách xa Thịnh ra, cô gằn giọng
“Phát sinh gì anh cứ để khách ký hóa đơn, sáng mai tôi sẽ thu tiền khách.”
Thịnh phì cười, tiến thêm một bước “Sao lại có thái độ vậy với anh, anh đã làm gì em đâu.”
Nhã hơi lớn tiếng “Anh làm ơn tránh ra.”
Thịnh cười ha hả “Lớn giọng thế cô em, em nghĩ anh có thể làm gì được em ở đây chứ, camera còn ngoài cửa kìa. Anh chỉ muốn xuống giúp em làm hóa đơn thôi mà, lại đây làm xong hóa đơn rồi về.” Thịnh đưa tay ra muốn nắm lấy tay Nhã.
Nhã cầm cái túi xách đập mạnh vào mặt của Thịnh, lách người qua mở cửa muốn chạy ra ngoài.
Lúc này, đột nhiên bên ngoài có người đẩy cửa thật mạnh vào, đụng trúng vào trán của Nhã.
Nhã rên nhẹ một tiếng rồi lùi lại mấy bước.
Alvin đẩy toang cửa ra bước vào. Thấy cảnh tượng Nhã ôm đầu trước mặt, anh không nói không rằng chửi thề một tiếng rồi xấn đến nắm hai bên áo vest của Thịnh.
“Anh ở đây làm gì?” Alvin lớn tiếng.
Thịnh chỉ vừa mới hoàn hồn vì cú đập từ Nhã, lại thêm Alvin cao hơn một cái đầu, khỏe như mười con trâu xách áo vest hắn lên. Hắn ú ớ nhìn Nhã đang ôm đầu rồi nhìn Alvin.
“Cậu muốn gì? Đánh người hả, có camera ở đây cậu dám làm bậy tôi kiện lên phòng nhân sự.”
Nhã chạy đến kéo tay Alvin, tay còn lại xoa xoa cái trán không biết có bị nứt miếng da nào không.
“Alvin, anh mở cửa đập vào trán em.”
Alvin nghe xong quay lại nhìn Nhã, trán cô đã sưng nhẹ một vệt đỏ. Anh buông tay thả Thịnh ra
“Cút khỏi tầng 3 đi.”
Thịnh chửi thề, mắt nhìn Alvin như mọc dao rồi mở cửa đi ra ngoài.
Alvin nhìn mấy ngon tay run run của Nhã đang bám vào tay anh, vết sưng trên trán dần hiện rõ. Anh kéo Nhã vào lại phòng trong, để cô ngồi xuống ghế. Anh lục lọi hộc tủ của mình tìm băng cá nhân, hình như trán cô có chút rỉ máu vì vết xước.
“Em không sao, để em về chườm nước đá.” Nhã run rẫy nói.
Alvin lục tung hộc tủ không tìm được món gì, anh nóng nảy đóng sầm hộc tủ lại rồi chửi “mẹ kiếp”
Nhã giật mình nhìn qua Alvin, tóc tai rũ rượi trước trán, da mặt có hơi đen đi, anh mặc chiếc áo sơ mi lụa và quần short qua gối, chân còn mang dép lê, mà trên dép lê có kí hiệu của resort F.
Nhã ngẩng đầu nhìn Alvin thắc mắc “Anh về đây làm gì vậy? Có khách đột xuất hay sao?”
Alvin chống hai tay lên bàn, điều tức lại hơi thở làm lơ câu trả lời của cô.
Hai người rơi vào im lặng, Nhã nhìn Alvin, Alvin nhìn xuống mặt bàn được chừng hai phút. Anh quay sang nheo mắt nhìn vết sưng trên trán cô rồi nói
“Đáng đời!”
“Cái gì?”
Alvin không để ý đến Nhã, đi qua đưa tay lấy balo để trên bàn phía sau cô, Nhã vừa thấy cánh tay vươn tới trong vô thức cô rụt người, né qua một bên, hai vai run rẩy nhẹ.