Nắng Cuối Đường - Phần 1
Thành phố D, ngày biển lặng.
Nhã thay bộ đồ đang mặc bằng bộ đồng phục khách sạn, bước ra tấm kính lớn để chỉnh trang quần áo cho ngay ngắn, cài bảng tên bằng thiếc vào áo vest xanh dương đậm. Cô nhẹ nhàng ép lại tóc tai hai bên gọn gàng rồi xách giỏ bước ra ngoài.
Chưa đến giờ làm việc, văn phòng cũng chỉ thưa thớt vài người. Nhã thường không ăn sáng ở nhà ăn nhân viên mà chỉ tiện đường mua ổ bánh mì hay gói xôi đem vào văn phòng để vừa ăn vừa kiểm tra tiến độ công việc.
“Hi Nhã, sớm vậy.”
Nhã gật đầu cười đáp lại lời chào của người con trai ngồi kế bên bàn mình.
“Anh ăn sáng chưa? Em mua dư ra một hộp xôi anh ăn không?” Nhã mở bọc ni lông lấy ra hai hộp xôi đẩy sang cho người bên cạnh.
Người con trai lớn hơn nhã hai tuổi, vừa mới qua hai tháng thử việc ở vị trí nhân viên kinh doanh dịch vụ lưu trú, cùng vị trí với Nhã. Khách sạn N nơi họ làm việc tọa lạc tại trục đường chính của thành phố biển, nơi tấp nập khách du lịch đến từ khắp nơi trong và ngoài nước. Vị trí đắc địa, 36 tầng và hơn 200 phòng với tầm nhìn thẳng ra biển và đồi núi tít ngoài xa.
“Không ăn thì đưa đây anh ăn, anh không ngại nha?”
Người con trai với đôi mắt một mí, cong vòng mắt nhìn Nhã cười. Anh mở hộp xôi, bắt đầu ăn.
“Ăn mau đi, ăn xong còn đi kiểm tra phòng với anh, hôm nay đoàn khách mà anh phụ trách check-in nè nhớ không?”
Nhã gật đầu đáp lại, quay lại tập trung ăn phần ăn sáng của mình và mở máy làm việc.
“Vừa ăn vừa làm đau bao tử, nói mãi hai tháng nay rồi không bỏ?”
“Thói quen chục năm kêu bỏ trong hai tháng sao bỏ.”
“Ừ hay lắm, thôi thôi cô ngưng cái tay lo ăn cho xong đi.”
“Alvin, anh nói nhiều quá đó. Lo việc của anh đi.” Nhã quay sang lườm người bên cạnh rồi tiếp tục dán mắt vào màn hình.
Người đồng nghiệp tên Alvin, nghe đâu mang hai quốc tịch nhưng không hiểu sao lại nói tiếng Việt sành sõi vô cùng lại còn biết nhiều tiếng lóng. Ban đầu, Alvin vừa gia nhập công ty mọi người cứ tưởng đây chỉ là tên tiếng Anh của anh nhưng có hôm Alvin đem giấy tờ tùy thân ra chứng minh rằng anh tên đầy đủ là Alvin Hoang Nguyen, nhất quyết khẳng định rằng tên anh là Alvin, H Nguyen là họ. Tự hào giới thiệu mình là người thành phố D chính gốc nhưng do ngày xưa khó nuôi, từ nhỏ ở nước ngoài với ông bà nội nên được đặt tên nước ngoài chứ thật chất anh đặc sệt người vùng biển ở đây. Ở nước ngoài đến năm năm tuổi là về.
Nhã cũng chẳng quan tâm mấy trong khi những chị em bên bộ phận ẩm thực và buồng phòng cứ hay rảo lên văn phòng của họ nói chuyện cười giỡn với Alvin.
Alvin là người rất phóng khoáng và hoạt bát, bất cứ ai anh cũng tiếp chuyện được, và rât thích kể chuyện cười làm các chị em khách cứ lên đến tầng 3 mắt thì cười tít miệng thì hi hi ha ha. Anh Toàn sếp của Nhã và Alvin nói rằng Alvin cứ phát huy tinh thần xã giao như vậy đi để khi có việc nhờ các bộ phận hỗ trợ thì họ sẵn lòng giúp chứ không làm khó làm dễ. Alvin được bật đèn xanh, đương nhiên trổ ra hết sở trường giao lưu của mình.