Muốn Thâu Liền Thâu - Muốn Thâu Liền Thâu - Đệ tứ chương
Khi Lý Thanh Thạch tỉnh lại thì đã thấy bên cạnh không có lấy một bóng người.
Hắn vừa nghĩ một mạch thông suốt đến buổi tối hôm qua vui vẻ quả đúng tiêu hồn thực cốt, lập tức hưng phấn mà nhảy xuống giường, kích động chạy vội vào thư phòng.
“Tiểu Trinh có ở bên trong không? Ta muốn gặp y.” Lý Thanh Thạch biết tiểu Trinh mỗi ngày rời giường đều trước tiên phải tới thư phòng luyện tự.
“Thạch Đại Đầu, đã nói ngươi bao nhiêu lần, cần xưng hô với tiểu vương gia của chúng ta là chủ tử hoặc vương gia, thế nào có thể gọi nhũ danh thuở bé của vương gia như vậy? Các ngươi tuy rằng từ nhỏ cùng nhau lớn lên, nhưng dù sao chủ tớ khác biệt, đây chính là đại bất kính a.” Phụ trách quét tước thư phòng tiểu Lam chăm chú khuyên nhủ.
“Đừng dông dài, tiểu Trinh rốt cuộc có ở trong nhà hay không?”
“Hiện tại chủ tử đang ở phòng khách tiếp kiến khách quý, không có rảnh rang – uy, trở về, Thạch Đại Đầu, ngươi muốn đi đâu? Ngươi nghìn vạn lần không nên quấy rối a!”
Lý Thanh Thạch nào có kịp nghe tiếng gọi của nàng, nhanh như chớp liền chạy mất.
Một bước tiếp cận cánh cửa phòng, Lý Thanh Thạch liếc mắt liền thấy được tiểu Trinh.
Thịnh tông vương triều Khánh Tường thân vương – Thịnh Tường Trinh biểu tình nghiêm túc ngồi ngay ngắn, tiếp kiến ngoại tộc nhân mũi cao mắt to.
Trong dĩ vãng Lý Thanh Thạch vốn rất ít chú ý tới tướng mạo của người bạn thuở nhỏ, ngày hôm nay nhìn lại mới thấy được thế nào là thuận mắt, vừa nghĩ về ngày hôm qua hắn tại chính trong lòng mình mà biểu lộ si thái tuyệt mỹ càng làm tâm tình khó nhịn, hận không thể một lần đem y xô ngã xuống đất, hảo hảo thượng vài lần.
“Tiểu Trinh! Tiểu Trinh!” Lý Thanh Thạch hưng phấn đứng nơi cửa vừa gọi y vừa dùng lực phất tay.
Thịnh Tường Trinh không có lấy một chút phản ứng.
Lúc ban đầu Lý Thanh Thạch còn tưởng là tiểu Trinh không trông thấy hắn, vì vậy tại cửa chạy nhảy tán loạn, làm ra vô số động tác kì quái để thu hút sự chú ý của y.
Không ngờ Thịnh Tường Trinh vẫn đang thờ ơ, không thèm liếc hắn lấy một cái.
Dưới tình thế cấp bách Lý Thanh Thạch nghĩ muốn chạy ào vào phòng khách, lại bị thị vệ đứng gác vững vàng chắn ở cửa.
“Lớn mật! Vương gia đang tiếp kiến khách quý, không đến lượt nô tài nhà ngươi ở đây giương oai.” Kẻ vừa mở miệng cũng không phải thị vệ trong vương phủ, mà là chuyên hộ tống sứ giả ngoại quốc tướng lĩnh hoàng cung Lâm tướng quân.
“Ta muốn gặp tiểu Trinh, các ngươi mau tránh ra, không nên cản đường ta.”
“Thanh Thạch, ngươi đừng náo loạn, còn không mau tránh ra, kẻo bị vương gia thấy được nhất định hắn sẽ trừng phạt ngươi.” Nguyên lai tại trong đại sảnh Lý tướng quân vừa nhìn thấy hảo bằng hữu đến đây quấy rối, sợ đến nỗi lập tức vọt ra.
“Tiểu Trinh nhất định sẽ không trách phạt ta, tiểu Trinh, ngươi mau ra đây, Thạch Đại Đầu tới gặp ngươi đây! Tiểu Trinh -“