Muốn Thâu Liền Thâu - Muốn Thâu Liền Thâu - Đệ nhị chương (Hạ)
Dưới tình thế cấp bách, Thánh thượng phẩm đức cao thượng của chúng ta cũng đành phải sử dụng thủ đoạn tối ti tiện: vu oan.
Chỉ là vị anh minh hoàng đế của chúng ta có đến nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được, y “vu oan” như vậy, sau này lại sinh ra lắm chuyện phiền phức…
——
Nằm trên giường lăn lộn qua lại mãi vẫn khó có thể ngủ say.
Thịnh Tường Trinh nghĩ đến hòm bảo bối nhiều năm đã làm bạn với mình vượt qua bao đêm dài như vậy giờ lại bị đánh cắp, lòng tan nát.
“Thịnh Tường Trinh…Như vậy cũng tốt…như vậy cũng tốt…Ngươi liền thừa dịp cơ hội này mà vứt bỏ tâm tưởng đi, ngươi muốn tuấn nam mỹ nữ gì mà không có, tội gì mà đi thích cái tên tảng đá thối ngu ngốc kia? Tên hỗn đản ấy lúc nào cũng chỉ có ăn cơm với chuyện trên giường, ngươi cho dù có thích hắn đến chết, hắn cũng sẽ không hiểu được tâm ý của ngươi đâu.”
Thịnh Tường Trinh càng không ngừng thì thào tự nói, cố gắng thuyết phục chính mình buông tha, nhưng tâm thế nào lại không chịu nghe lời, từng trận nhói đau.
“Chính là…ta chỉ thích hắn…Ai ta cũng không cần! Ta chỉ thích hắn…!”
Con người bên ngoài luôn mặt lạnh, lãnh tâm, bất cẩu ngôn tiếu*, Khánh Tường thân vương lại úp mặt vào chăn thương tâm khóc hồi lâu. Đột nhiên lau nước mắt thầm nghĩ :”Vết thương trên tay hắn không biết thế nào? Thân làm chủ tử của hắn, bổn vương nên quan tâm đến hắn nhiều hơn mới phải…Huống chi hắn vì cứu ta nên mới bị thương.”
Trước còn nói mấy câu đứng đắn nghe như kể lại chuyện, cuối cùng một câu ngữ điệu tràn đầy ngọt ngào nghe buồn nôn chết được. Nếu bị người khác nghe được, khẳng định phải một thân nổi da gà. Ra vẻ đứng đắn rồi lại kiềm chế không được trong bụng đầy tương tư. Để không kinh động đến thị vệ, tiểu vương gia đành phải thi triển khinh công bước nhanh theo hướng hậu viện mà đi.
Càng tới gần gian phòng nhỏ cước bộ càng do dự.
Lòng tràn đầy những ý tưởng cổ quái.
Nửa đêm, vạn nhất nếu như bị Thạch Đại Đầu phát hiện bổn vương nhìn hắn, hắn khẳng định sẽ sinh nghi.
Trong lòng nghi ngờ, có thể hắn sẽ bắt đầu tò mò.
Bổn vương tâm sự có thể bị hắn đoán trúng.
A — Không được! không được! Tuyệt đối không được!
Thịnh Tường Trinh cứ như vậy mà dọa chính mình. Ở phía hậu viện bước đi thong thả, khoan thai, tả hữu bồi hồi, chậm chạp không dám đi vào.
Từ nhỏ đã nhận hết tất cả sủng ái, không sợ trời không sợ đất, hắn chưa bao giờ biết mình là một người nhát gan thế này. Nhưng tựa hồ cứ nhắc đến Thạch Đại Đầu là hắn một chút can đảm cũng chẳng có.
Kỳ thật y phải giấu cái bí ẩn tâm tư này kín đến vậy là vì có đánh chết y cũng tuyệt đối không thể nào đoán ra được ý nghĩ đơn giản của hắn. Mà chính y lại không muốn mạo hiểm.