Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 97: Đúng người, sai thời điểm
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 97: Đúng người, sai thời điểm
Becky với một tâm trạng không mấy vui vẻ quay trở về khách sạn.
Theo đúng lịch trình, chiều tối ngày hôm nay nàng sẽ đi dạo để xem cầu Rồng phun nước và phun lửa, vì vừa đúng hôm nay cũng là thứ 7.
Becky đã mất đi vẻ háo hức ban đầu khi bay sang đây.
Buổi trưa hôm nay, khi vừa ra khỏi nhà hàng, Becky nhanh chóng quay về đến khách sạn, nàng tắm rửa thay đồ và thuê ngay một chiếc taxi để tiếp tục hành trình của mình.
Vì thời gian có hạn, Becky không muốn bỏ phí một phút giây thời gian nào nên nàng cứ đi liên tục không ngừng nghỉ.
Nhìn thì có vẻ hành xác bản thân nhưng thực chất là để giúp mình giải toả tâm lí đang dần bất ổn. Bận rộn là liều thuốc tốt nhất để quên đi nỗi đau về thể xác lần tinh thần.
Bóng người giống Freen lúc sáng ấy, dường như là ngọn lửa ẩn mình dưới tro tàn trong lòng của Becky. Năm năm qua nàng cứ ngỡ mình dần bĩnh tĩnh chấp nhận sự mất mát này. Ngờ đâu Becky vẫn còn phản ứng mạnh mẽ đến bất ngờ như thế.
Chính nàng còn bất ngờ trước bản thân mình. Suy nghĩ và lí trí có thể nói dối nhưng cảm xúc và trái tim thì không bao giờ.
Trái tim Nàng mãi mãi thổn thức vì tất cả những gì liên quan đến Freen.
“Anh chở em chầm chậm, đi loanh hoanh khắp thành phố Đà Nẵng, anh nhé! Anh cứ đi hết mấy quận của Thành Phố giúp em. Em gửi thêm tiền cho anh.”
(Khúc này mình sẽ nói tiếng Việt luôn để thay thế cho tiếng Anh lúc Becky nói chuyện vì đang ở nước ngoài )
Becky muốn đi một vòng khảo sát thị trường để chuẩn bị mở thêm chi nhánh cho Tue Tu coffee and Bakery của mình, nên vừa lên taxi đã yêu cầu ngay với anh tài xế.
Trùng hợp thay, khi nàng vừa quay lưng bước vào xe, cũng là lúc chiếc Mercedes màu vàng lúc sáng chạy vụt qua.
Cô gái ngồi trên ghế lái, dường như có một giây liếc nhìn chằm chằm bóng lưng Becky. Cô ấy nhanh chóng lắc đầu mấy lượt, rồi chậc lưỡi rồi phóng nhanh đi mất trên con đường khá vắng vẻ vào buổi trưa.
Dưới cái nắng chói chang của thành phố biển, mọi người như đang vội vã ngược xuôi. Chiếc taxi cùng Becky lập tức bị cuốn ngay vào dòng người vội vã trước khi nàng kịp nhìn thấy gì.
…
Chiều tối hôm đó, Becky đi bộ dọc sông Hàn. Cô ghé vào cầu tình yêu, mua một ổ khoá, nhờ người bán khắc tên Becky+Freen , rồi tìm một góc khuất nhất mà treo vào mấy song sắt. Becky đứng nhìn một hồi lâu, chụp vài tấm ảnh đủ mọi góc cạnh trước khi đứng dậy đi mất hút.
Cách đó vài ba ổ khoá, khuất sau một góc cột màu đen tuyền, một chiếc ổ khoá khác mang tên Freen+Becky dường như đã được treo rất lâu rồi, đang dần gỉ sét…
Chẳng may, Becky lại dửng dưng chẳng để tâm đến thứ gì khác nên không bao giờ thấy được.
Nàng đứng dậy, bỏ hai tay vào túi quần. Bước đi vững chãi đến quán coffee gần đó, Becky đứng phân vân một hồi lâu trước khi gọi cho mình một ly cafe sữa nóng.
Thuở sinh thời, Freen thích nhất là thức uống nóng, còn Becky lại luôn luôn trung thành với thức uống lạnh.
Hôm nay nàng chợt muốn cùng chị nhâm nhi thưởng thức một chút đồ uống mà chị luôn yêu thích.
Becky đi lên lầu hai, cho cả người tựa vào lan can, đưa mắt dõi về phía cầu Rồng đang đổi màu liên tục.
Thời tiết này, một ly cafe sữa nóng, cũng khá được đấy chứ. Becky bật cười, cụng nhẹ với ly milo nóng đang bốc khói vừa mới mua cho búp bê Freen:
“Nào cụng ly, chúc mừng tình yêu của hai đứa mình nhé, chị vợ.”
Brcky cười nhẹ dù lòng chẳng thấy vui chút nào. Nàng đưa mắt về phía cầu Rồng lần nữa, nhìn mấy toà khách sạn sáng đèn phía xa, rồi lại dõi mắt về phía xa xăm hơn, lẩm nhẩm:
“Chị có ở đâu đó trong những căn nhà đó không, Freen?”
…
Sáng sớm hôm sau, Becky bắt taxi đi tiếp, theo lịch trình của nàng , cả ngày hôm nay chính là dành để tham quan nơi được mệnh danh là “Chốn bồng lai tiên cảnh”: “Bà Nà Hill”.
Becky soạn vài bộ váy bỏ vào ba lô, không quên bỏ búp bê Freen vào, cho nó lú cái đầu nhỏ ra:
“Để chị như thế này vừa chắc chắn, vừa ngắm được cảnh cùng em nữa. Hi hi.”
Becky tự kỉ vừa nói vừa cười một mình ở trong phòng khách sạn trước khi đeo ba lô vào và dứt khoát bước ra về phía cửa.
Khi Becky vừa đặt chân đến cổng chào, cả người chao đảo choáng váng. Nàng vốn say tàu xe, say máy bay, say thuyền,… không ngờ đi cáp treo cũng bị say nốt?
Nàng tựa vào gốc cây gần đó, ổn định lại hơi thở, nhắm mắt vài phút, rồi nhanh chóng mở mắt ra.
Becky choáng ngợm với nơi này, không nơi nào nàng từng đi qua mà xinh đẹp đến vậy, ảo diệu đến vậy.
Mấy toà nhà cổ kính kiểu phương Tây, không khí se lạnh, nhộn nhịp. Vì là ngày cao điểm du lịch, du khách đông không tả xiết.
Nàng mua một chai nước từ máy bán hàng tự động gần đó, nàng đưa điện thoại lên chụp vào bức ảnh linh tinh, chẳng có một chủ thể hay bố cục nhất định.
Khi nhịp thở dần ổn định, nàng cất bước đi, cứ đi mà không cần xem bảng đồ, đi đến nơi nào bản thân thấy thích một cách tuỳ hứng.
Sau khi đi dạo vòng quanh khu du lịch cực kì rộng lớn này cũng đã tầm trưa, nhưng dường như cũng chưa được một phần ba điểm tham quan nữa, điện thoại cũng sắp hết pin, Nàng mệt mỏi và khát nước đến lả người.
Becky ghé vào một quán cafe đối diện đài phun nước có mấy bức tượng khoả thân mua một ly Coffee uống cho tỉnh táo.
Giả dụ nếu như Becky không quay lưng lại, thì Nàng mđã có thể thấy cô gái chạy chiếc Mercedes màu vàng hôm qua vừa đứng nán lại chỗ bức tượng khoả thân.
Cô ấy với chiếc máy cơ to nặng, chăm chú ngắm nhìn bức tượng đầy vẻ tán thưởng, cùng với vài bức ảnh chụp nhanh.
Cô gái đứng một lúc lâu, trước khi cất bước đi về hướng cáp treo để xuống Cầu Vàng. Trước khi đi, cô ấy xoay người lại nhìn vào quán coffee, vừa hay có một anh Tây cao lớn đi ngang che khuất Becky đang đứng oder nước.
Khi Becky có cảm giác thân thuộc mà quay đầu lại nhìn, nàng đưa mắt đúng ngay vị trí cô gái vừa đứng cũng đúng là lúc cô gái ấy cất bước đi mất.
Giữa họ chính là đúng người nhưng hoàn toàn sai thời điểm.
Becky chọn một cái bàn dưới tán cây khá mát. Vừa uống nước vừa xem ảnh chụp và sạc điện thoại, có một bóng lưng rất quen ngay cổng chính khu du lịch mà nàng vô tình chụp trúng.
Becky nhíu mày rồi nhanh chóng lướt nhanh qua ảnh khác: “Lại đa nghi nữa rồi”.
Đã qua đầu giờ chiều, nắng cũng không còn gắt, sương mù bay là tà mặt đất. Không khí xuống thấp, có vẻ ẩm ướt và khá lạnh.
Thời tiết thật lãng mạn, mọi hoạt động thêm dồn dập, người tham quan đông đúc hơn, các quán ăn cũng bắt đầu đông đúc khách. Mùi thức ăn thơm phức bay ra réo gọi mọi người dừng chân ghé lại mà thưởng thức.
Becky sau thời gian dài nghỉ ngơi cảm thấy tràn trề sinh lực. Nàng đứng dậy, bước đi về phía cáp treo, chuẩn bị tham thú điểm tham quan cuối cùng đầy đặc biệt trước khi quay về lại trung tâm Thành Phố Đà Nẵng: “Cầu Vàng”.
Cabin của cáp treo được thiết kế với 6 mặt kính cường lực, cabin nhỏ nhất có sức chứa 6\-8 người, cabin lớn nhất có sức chứa từ 30\-35 người. Cáp treo Bà Nà vận hành liên tục với công suất lớn giúp du khách không phải đợi lâu.
Becky đứng lặng im xếp hàng chờ đến lượt lên cabin. Phía sau lưng nàng, một chị gái tầm 35 tuổi, cùng với thằng nhóc con tầm 10 tuổi đang xếp hàng:
“Mẹ, mẹ nhìn kìa, chị gái này hồi nãy con thấy chị ấy đang chụp ảnh chỗ khu vui chơi á, chị ấy còn bắn súng trong chỗ đó nữa. Bắn siêu hay với cực ngầu luôn. Sao chị ấy lại ở đây?”
Vừa nói cậu bé vừa chỉ vào gương mặt trên con búp bê của Becky, vừa hay, Becky cũng đứng phía trước nên chẳng biết hai mẹ con họ cứ khúc khích cười rồi thì thầm chỉ vào con búp bê của mình..
“Mẹ cũng không biết nữa.”
…
Sau khi Becky leo được lên cabin, nàng chọn ngồi vào một góc, chống cằm nhìn xa xăm ra ngoài. Rừng cây đang thay lá, nhưng cũng không vì thế mà mất đi vẻ đẹp hùng vĩ của bạt ngạt núi rừng.
Hai mẹ con lúc nãy cũng lên cùng với nàng Họ vẫn nhìn nàng chằm chằm, Becky mặc kệ họ, không mấy quan tâm.
Sương mù dày đặc, che khuất tầm nhìn trong phạm vi bán kính hẹp. Becky lần nữa bị say cáp treo, nàng ôm đầu lòng thầm mong mau chóng dịu cơn chóng mặt, buồn nôn vì không thể chịu đựng nổi nữa.
Đến khi cảm thấy khá ổn, Becky ngước lên nhìn, vừa hay cũng có một chiếc cabin đang chạy theo hướng ngược lại.
Sau màn sương mù dày đặc, Becky cảm giác như mình vừa thấy ai đó giống như là Freen.
Lần thứ hai hốt hoảng trong hai ngày ở Đà Nẵng, nàng quay ngoắt ra sau nhìn chằm chằm, nhưng đáp lại vẻ thảng thốt, chỉ là mấy bóng lưng xa lạ khuất sau màn sương, cùng với tiếng cabin đang chầm chậm di chuyển.
Becky có lẽ nào vì say cáp treo mà sinh ra ảo giác?
Nàn ôm chặt đầu, quay ra hướng ngoài cửa kính, toàn thân run rẩy, nàng mặt kệ tất cả mà bật khóc.
Becky quá chán cái cảnh nhầm lẫn chị mãi giữa mênh mông biển người như vậy lắm rồi:
“Freen , Sarocha.”
Tiếng gọi đau đớn xé ruột, xé gan vang vọng từ thâm tâm của cô gái nhỏ.
Nỗi đau như đang len lõi và sắp giết chết từng tế bào của con người sắp tuyệt vọng này rồi.
Tạo hoá, một lần nữa lại trêu ngươi.