Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 95: Muốn mở thêm chi nhánh
Becky xoay xoay chiếc nhẫn trên ngón trỏ. Chợt nhớ lại buổi tối lãng mạn ở nhà hàng hơn bảy năm trước, Freen đã âu yếm nhìn vào mắt nàng mà nói:
“Chỉ cần em còn giữ chiếc nhẫn này, thì em có ở đâu, chị cũng tìm được, nếu còn giữ chiếc nhẫn này, dù có thế nào hai ta cũng sẽ tìm về bên nhau.”
Becky đưa mắt nhìn xa xăm, thở dài một hơi:
“Sao chị mãi vẫn chưa về?”
Đã lâu lắm rồi, nàng cũng chẳng khóc nữa, Becky sợ mình yếu đuối mà gục ngã. Nàng đã dành bao nhiêu thời gian để vực dậy bản thân mình? Becky sợ một phút giây yếu lòng có thể làm vỡ tan mất bức tường thành vững chắc mình dựng nên.
Hai tay ôm lấy ngực, Becky ngửa mặt lên nhìn bầu trời. Bầu trời đêm ở thành phố xa lệ cũng khác biệt, ngước lên chỉ thấy ánh đèn của tòa nhà cao tầng, dường như chẳng thấy sao cũng chẳng thấy trăng.
Becky chăm chú nhìn vào một điểm, mắt dường như bất động, trong đầu hoàn toàn trống rỗng. Hình như có một ngôi sao băng vừa xẹt ngang trên bầu trời, Nàng không kịp nghĩ ngợi gì, một ước muốn chợt lóe lên trong đầu mình:
“Ước gì Freen quay lại, ước cho nàng và chị sống bên nhau đến tận lúc già.”
Becky vừa thầm thì ước xong cũng là lúc ngôi sao biến mất, nàng cười thầm chính mình vì sự ngây ngơ: “Mày đã già lắm rồi, sao lại còn tin vào mấy điều ước trẻ con như vậy chứ? Tỉnh mộng đi Becky, chị mãi mãi chẳng về nữa đâu.”
Becky tự bật cười khinh khi, đưa lon bia đã nguội, tan hết bọt nốc hết trong một hơi. Bia không còn lạnh, đắng ngắt, nhưng cũng chẳng đắng bằng cuộc đời của mình.
Ngày hôm sau, Becky cả ngày chán chường chẳng muốn ra quán. Nàng ngồi ở nhà bật laptop quan sát hoạt động ba quán nước của mình qua camera, sẵn tiện ngồi rà soát lại nguyên vật liệu chuẩn bị nhập một đơn hàng mới cho cả ba quán và chạy thêm đợt quảng cáo mới cho giáng sinh.
Việc kinh doanh quán mới ở Bangkok cũng cực kì thuận lợi, thời gian đầu có hơi lập chập do chưa quen thị trường, nhưng càng về sau, Becky bỏ công nghiên cứu điều chỉnh lại cách quản lí cũng như maketting cho quán, vì thế quán ngày càng đi vào hoạt động tốt hơn.
Nàng bỗng nhớ lại quán cơm bốn năm trước, có chút không nỡ, không biết giờ nó đổi chủ chưa, người ta buôn bán có tốt không? Hay cô chủ đất đã thu nó về mất rồi.
Becky sau này dường như cũng bớt lo lắng hơn về quán mới. Nàng lại có thêm nhiều thời gian rảnh rỗi, có thể không thường xuyên ở quán trực tiếp chỉ đạo mà đơn giản chỉ là quản lí qua laptop.
Nhưng như thể vẫn cảm thấy chưa đủ, Becky muốn mở thêm một chi nhánh nữa và bắt đầu suy nghĩ đến việc cho sang nhượng thương hiệu.
Nhưng mở ở đâu? Thành Phố X hay Bangkok? Beckytrầm ngâm suy nghĩ, rồi dường như có một nơi nào đó chợt lóe lên trong đầu mình.
Freen từng nói chị thích nơi đó, chị muốn cùng nàng sau này mua nhà và cùng sống bên nhau đến cuối đời. Một nơi xa Bangkok, xa Chiang Mai , xa gia đình của cả hai. Một nơi yên bình thích hợp để tận hưởng cuộc sống. Becky cười rạng rỡ, nàng như là đã có một quyết định rồi.
“Cốc, cốc, cốc.”
Tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của Becky, nàng bỏ laptop xuống bàn, đứng dậy ra mở cửa:
“Chào cậu.”
Kath cười toe toét đứng trước cửa. Cậu ấy chẳng khác gì mấy so với bảy năm trước. Có chăng giờ đây Kath với mái tóc dài đang rạng rỡ nhìn nàng, hai tay xách hai túi đồ lớn.
Bảy năm trước Becky đã từng lấy lí do này để lần nữa từ chối cậu ấy:
“Tớ không thích con gái tóc ngắn.”
…
Becky cười tươi đáp lại, hơi có chút áy náy đưa tay ra xách giúp cậu ấy:
“Sao lại đến sớm thế?”
Kath vui vẻ, vừa cởi giày vừa nói:
“Chị Pin nói cậu bị đau họng, tớ mua ít kẹo ngậm cho cậu, sẵn đi chợ rồi chạy qua luôn. Tí chị ấy qua sau, cậu ngậm kẹo đi nè.”
Kath vừa nói, vừa chìa ra mấy viên kẹo bạc hà xanh xanh, cậu ấy tự nhiên đi vào nhà, mở tủ lạnh lấy một chai nước rồi nằm ì ra sofa, tay với lấy remort chuẩn bị bật bộ phim gì đó.
Kath thẳng chân gác lên ghế, mắt ngắm nhìn tấm ảnh của Freen được phóng đại treo trước mặt:
“Chị Freen đẹp nhỉ, cười xinh ghê chưa, nhưng mà không đẹp bằng tớ, tóc cũng chẳng dài bằng tớ. He he.”
Becky đánh vào bàn chân cậu ấy, mặt nghiêm khắc:
Một thoáng lướt qua tấm ảnh của chị, Becky cũng bất giác mỉm cười, làn gió mát mang hương thơm của cây tần dày lá ngoài ban công thổi vào, Nàng vừa soạn đồ trong túi mà Kath đem đến, vừa nói:
“Bỏ chân cậu xuống, đừng làm bẩn ghế sofa của tớ.”
Kath nhây nhây, cười xởi lởi, cà khịa nàng:
“Cậu đừng khó tính như bà cô già như thế, không thì có mà ế cả đời.”
“Kệ tớ.”
Becky trưng một mặt không thích đùa, nghiêm túc nhìn Kath nói.
Không cần cậu ấy nói, nàng chắc chắn cả đời này mình cũng chẳng thể yêu thêm ai khác…
“Chào hai đứa.”
Pin tay xách mấy túi lớn, như là vừa mua ở siêu thị đi về, bước vào phòng.
“Chị cởi giày ra trước đã.”
Becky đỡ giúp chị, không quên nghiêm khắc nhắc nhở, vẻ mặt “bà cô già khó tính” mà Kath thường nói hiện rõ.
“Em so với lúc trước càng ngày càng khó tính hơn nhỉ?”
Pin , một tay cởi giày, một tay vẫn cầm túi đồ, ngoan ngoãn nghe lời tháo giày ra, vẻ mặt vui vẻ.
Kath cười cười, nói thêm vào:
“Cậu ấy cũng vừa nhắc em y vậy á, em còn bảo cậu ấy cứ khó tính như vậy thì không ma nào thèm yêu đâu.”
Pin xoa xoa đầu nàng, ánh mắt sủng nịnh, lại quay qua liếc xéo Kath:
“Chị thèm.”
Kath nhảy phốc từ ghế xuống, kéo tay chị ấy ra:
“Chị đừng mơ, em còn sống sờ sờ đây, ai cho chị kéo kéo Becky vậy chứ hả?”
Becky mặc kệ hai người đó, chuẩn bị bắt tay vào nấu nướng, với tay bật cái loa Blutoooth trên tủ lạnh, bài hát du dương của ca sĩ Dương Hoàng Yến vang lên:
“Anh đã từng chịu những hơi ấm không trọn vẹn khi bên em.
Hãy nói em nghe như vậy đúng không anh.
Dừng và yêu thương thêm là hai thứ ta đành phải chọn thôi.
Nhưng từ lâu em đã biết câu trả lời.
Chúng ta tìm được nhau không dễ như xa nhau.
Từng đã hứa bên nhau đến lúc trắng mái đầu.
Em luôn muốn yêu anh bình yên,mà sao anh chẳng an nhiên.”
…
Duyên trời đưa lối ta yêu nhau nhưng dài lâu phải do mình.
Anh chọn một thời nắng hơn một đời ấm.
Từ trong thâm tâm em nói quên anh đi rồi mai sẽ khác.
Dừng lại yêu thương thôi chẳng muốn đau thêm một lần.
Mưa rồi cũng nắng thôi anh ơi.
Một mình em quen rồi.
Em về nơi hai chúng ta không cùng lối.
…”
Becky ngân nga hát theo, bài hát đã có lâu lắm rồi, nhưng Nàng vẫn rất thích nha, bài này cũng là bài hát mà Freen thích. Becky mỉm cười, gương mặt vặn vẹo chẳng thể nào vui nổi trước khung cảnh yên bình này.
Năm đó, sau khi Park Chaeyoung trở về Hàn, Pin đã được lên chức thế chỗ của chị ấy và làm việc trong công ty đến tận ngày này. Còn Kath thì hiện tại đã quay về làm quản lí cho Pin sau hơn ba năm sống ở Phuket.
Park Chaeyoung đã nghĩ công ty từ lâu và dưới sự ép buộc của gia đình, chị ấy đã lấy chồng, con trai cũng hơn bốn tuổi.
Nghe đâu Chaeyoung đã quay về với chồng cũ – Lisa, hai người cũng không còn ly thân nữa.
Mọi người cũng được xem là đã có một cái kết có hậu. Nhưng còn Becky? Bao giờ nàng mới có được cái kết có hậu đây?
Nhìn Kath đang nhảy loi choi gần cửa, Becky buộc miệng:
“Cậu cũng tìm người yêu đi Kath, cũng hai mươi chín gần ba mươi tuổi rồi.”
Kath im bặt, không cười nữa:
“Tớ đợi cậu, làm vợ bé của cậu cũng được, nhường chị Freen làm vợ lớn.”
Cậu ấy nói xong, cười khành khạch, thấy cái hộp đỏ Becky để trên bàn, tay nhanh chóng cầm lấy, mở ra xem:
“Cái đồng hồ này đẹp quá, cho tớ nhé.”
Becky xoay qua, vừa khéo thấy Kath đeo đồng hồ vào tay, nàng hốt hoảng phóng nhanh lại giật lấy:
“Cậu đừng tùy tiện đụng vào đồ của tớ.”
Freen lúc còn sống thích nhất chính là sưu tập đồng hồ, cái đồng hồ này là thứ chị ấy thích nhất, quý trọng nhất. Becky lau lau rồi mau cất vào hộp, đem vào phòng ngủ.
Becky ngồi trên giường, cầm chiếc đồng hồ, nâng niu tựa như nâng niu đôi bàn tay Chị. Nàng bất lực thở dài, thật sự không thể buông bỏ được chị. Càng lâu càng nhớ, càng nhiều năm tình cảm càng sâu đậm.
Có nhiều người yêu mình, nhưng không thể ừ được.
Có nhiều người mình yêu, nhưng không thể thể ở cạnh được.
Tạo hóa vốn là trêu ngươi.
Kath và Pin đứng bên ngoài, nhìn qua khe cửa, cảm nhận được nỗi đau đớn của nàng.
Gần năm năm qua, chưa một lần nào cô ấy nguôi ngoai, Kath và Pin sớm tối kề bên, nhưng mãi mãi chẳng bao giờ thay thế được một người đã mất.
Pin vỗ nhẹ tay lên vai Kath, chị đi nấu tiếp bữa ăn còn dang dở, Kath vẫn chôn chân tại chỗ ngắm nhìn người cậu yêu.
…
“Cốc, cốc, cốc.”
“Becky , đồ ăn chín rồi, ra ăn nè.”
Becky cũng chẳng biết mình đã ở trong phòng bao lâu, khi Kath gõ cửa nàng dường như giạt thót mình, quay trở về với thực tại, vụt thoát khỏi những kí ức đau buồn.
“Ừ, tớ ra ngay đây.”
Becky lấy hai lòng bàn tay chà sát mặt, hít một hơi lấy lại gương mặt vui vẻ, mở cửa bước ra.
Sau khi ăn xong, cả ba người dọn dẹp, cùng nhau ngồi nghe nhạc và uống bia.
Becky nghĩ đã đến lúc nói ra ý định của mình:
“Em định mở thêm một chi nhánh nữa.”
Pin nhìn nàng:
“Chị ủng hộ em, nhưng mình mới mở chi nhánh hơn nữa năm, giờ mở nữa, chị sợ em cực.”
Becky nhìn thẳng chị ấy, kiên định:
“Em biết, em muốn mình bận rộn thêm nữa, hơn nữa em cũng không mở ở thành phố X, hay Bangkok.”
Kath bỏ lon bia xuống, tròn mắt nhìn nàng:
“Không phải là Chiang Mai chứ?”
Không khí bỗng chùng xuống, Pin đánh vào vai cậu ấy một cái “Bốp” đau điếng, Becky gượng cười:
“Không, tớ muốn đi Việt Nam mở .”
Hai chị em kia đồng loạt trố mắt nhìn nàng rồi đồng thanh:
“Trời đất, cậu còn chưa từng đi sang đó.”
Becky dứt khoát:
“Tớ và chị Freen từng có ý định qua đó sống, thành phố đáng sống mà. Chúng tớ ai cũng thích Việt Nam hết, còn có dự định đi du lịch một tuần ở đó, nhưng chưa có thời gian. Tớ quyết định rồi, cũng đã mua vé máy bay. Tớ định bay sang đó vài ngày để đi du lịch sẵn khảo sát tình hình luôn.”
“Chị đi với em.”
“Tớ đi với cậu.”
Kath và Pin đồng thanh, Becky lắc đầu:
“Tớ đi một mình.”
TBC