Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 86: Thời gian tiếp tục làm người ta thay đổi
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 86: Thời gian tiếp tục làm người ta thay đổi
Sau khi chuyến đi chơi kết thúc cả hai quay trở về nhà vì trong chuyến xe ngồi dài gần 4 giờ đồng hồ, Nàng và chị mệt mỏi đóng cửa quán mà ngủ sớm một hôm.
“Đừng lo ngại về việc mất đi một ai đó. Thứ con cần lo sợ là bản thân con sẽ bị đánh mất khi cố gắng làm hài lòng mọi người xung quanh.”
Becky giật mình tỉnh giấc, trong đêm tối, một hàng nước mắt chảy dài trên mặt nàng. Freen nằm bên cạnh vẫn ngủ say, còn câu nói của mẹ năm nào đang văng vẳng bên tai.
Becky đưa tay lên lau vội nước mắt. Hít một hơi thật sâu, cố nén lại nỗi nhớ nhà, nàng quay qua ôm chặt lấy Freen, cố gắng vỗ về mình lần nữa vào giấc ngủ.
Tự dưng lại không ngủ được, Becky quay qua nhìn khuôn mặt an yên đang say giấc của chị, nàng đặt lên đó một nụ hôn rồi thở dài bất lực.
Becky cảm giác có hơi chán nản cuộc sống như thế này rồi. Sống chung, nhiều mâu thuẫn, bất cập hơn nàng nghĩ rất nhiều.
Có chăng, điều khiến nàng còn trụ lại ba năm chắc chắn là việc được nhìn thấy chị mỗi ngày, có thể nấu ăn cho chị, uống bia cùng chị, chăm sóc lúc chị bị bệnh,… Những điều nhỏ nhoi nhưng đủ làm Becky lâng lâng hạnh phúc.
Thời gian ba năm, quả thật là rất dài…
…
Cũng đã gần đến ngày sinh nhật của Freen. Năm nay chị đã tròn hai mươi tám tuổi rồi. Còn Becky cũng đã hai mười lăm tuổi.
Cả hai người từ khi sống chung đã chẳng còn lãng mạn nhiều được như trước. Nhưng Becky vẫn dụng tâm suy nghĩ quà tặng cho chị mỗi dịp đặc biệt: Valentine, 8/3, sinh nhật chị, 20/10,.. hay bất kể là một ngày nào đó.
Becky vốn dĩ là một người chu toàn, hay để ý. Còn Freen thì ngược lại, mấy ngày lễ chị chỉ đơn giản mà gửi tiền vào tài khoản cho nàng, chẳng cần dụng tâm mà suy nghĩ chuẩn bị bất cứ cái gì.
Sinh nhật năm nay, Nàng quyết tâm sẽ gửi hoa và quà đến công ty cho chị, xem như đánh dấu chủ quyền một chút, nhưng vì không tiện ra mặt, nàng liền thuê một shipper:
“Anh gửi hoa, quà và bánh kem đến địa chỉ này giúp em. Sẵn anh ghé quán trà sữa Zon Zon trên đường đi, mua giúp em một ly trà sữa trân châu đường đen gửi luôn nha. Dư bao nhiêu tiền thì coi như em gửi anh luôn, xem như là phụ phí. Em cám ơn.”
Sau khi cẩn thận dặn dò anh shipper, Becky thực sự hài lòng vào sự sắp xếp của mình, nàng vui vẻ ngồi ở nhà chờ đợi chị nhắn tin báo đã nhận được quà của chị.
Nhưng cả ngày đã trôi qua, Nàng vẫn không thấy chị nhắn tin cho mình. Becky tự an ủi chị bận làm nên không có thời gian, kiên nhẫn mà chờ đợi. Chiều hôm đó, Freen vừa về tới nhà, mặt đã hầm hầm, bước vào trong bằng mấy bước dậm chân:
“Sao em lại gửi đồ đến công ty chị? Chị và em sống chung chiều về đưa chị không được à?”
Nàng chưng hửng, thật sự có chút mất hứng nhưng vẫn dịu dàng trả lời lại:
“Có gì đâu, em đâu có để tên em, lại là shipper gửi. Em muốn cho chị bất ngờ thôi. Lại đánh dấu chủ quyền, cho người ta biết chị là hoa đã có chủ nữa. Không ai biết em là con gái cả.”
Freen tức giận vô cớ:
“Nhưng chị không thích.”
Nụ cười trên mọi Becky tắt hẳn:
“Chị không muốn người ta biết chị đã có người yêu sao?”
Dường như Freen lại muốn kiếm chuyện vô cớ, chị nói to:
“Chị đau đầu lắm, đừng nói gì nữa, nếu em không tin chị thì chia tay đi.”
Becky mím môi, uất ức:
” Freen , tôi sống với chị ba năm. Số lần chị đòi chia tay còn nhiều hơn số năm tôi và chị yêu nhau gấp bốn lần. Tôi hỏi chị, tại sao khi xảy ra chuyện, cái chị nghĩ không phải là cùng tôi giải quyết, mà lại là chia tay.”
Nuốt ngược nước mắt vào trong, nàng nói tiếp:
“Ba năm trước, khi chị nghĩ tôi đã có gì với Kath, chị nghĩ tôi yêu Kath, thay vì hỏi thẳng tôi, cùng tôi giải quyết những thắc mắc. Chị lại chọn cách ngủ với con khốn đó. Cái gì cũng là tại tôi, chị làm sai cũng là tại tôi. Tặng quà cho chị cũng là sai.”
Becky tuyệt vọng:
“Chị căn bản là không yêu tôi, chị chỉ biết cảm giác được yêu mà thôi.”
Mẹ Becky từng nói với nàng: “Đừng lo ngại về việc mất đi một ai đó. Thứ con cần lo sợ là bản thân con sẽ bị đánh mất khi cố gắng làm hài lòng mọi người xung quanh.”
Con xin lỗi mẹ, nhưng có lẽ, vì yêu Freen quá nhiều, mà Nàng đã đánh mất bản thân rồi, tất cả cũng chỉ vì nàng sợ mất chị.
Ba năm qua, Becky đã không còn là Becky nữa. Nàng thay đổi trở thành loại người mà mình luôn ghét: ích kỉ, nghi ngờ, cố chấp, nóng tính,… nhiều nhiều nữa. Nàng trở nên xấu tính đến độ, chính nàng còn ghét bản thân mình.
Như vậy, ai có thể yêu nàng được?
Thấm thoát Becky đã ra sống và làm việc ở thành phố Chiang Mai được ba năm hơn. Đã hai cái tết rồi Nàng phải đón tết xa gia đình, một mình ở lại căn phòng mà cô đơn nghĩ về những chuyện đã qua.
Nhưng mọi thứ cũng đã quen dần, như là một phần cuộc sống nhàm chán của nàng.
Hôm nay đã là những ngày cuối cùng của tháng 12, Freen và Becky sau một thời gian dài sống chung cũng đã trở nên hiểu nhau hơn.
Becky ép mình bớt ghen tuông lại, kiềm chế tính nóng nảy của bản thân, thật tốt khi nàng cũng không còn nhắc lại chuyện cũ nữa. Những lỗi lầm của quá khứ, không ai bảo ai cũng dường như cũng cho qua hết.
Freen sống chung với nàng đã ba năm qua, bản thân chị cũng hình thành một vài thói quen khó bỏ.
Sáng sớm trước khi đi làm, sẽ ôm chặt lấy nàng, nằm lên người Vợ bé nỏ mà hôn khắp khuôn mặt đang ngái ngủ. Tối đến sẽ nắm lấy bàn tay Becky, nhẹ nhàng đan mấy ngón tay vào nhau, rồi cùng chìm vào giấc ngủ say.
Sáng ngày hôm nay, như thường lệ, Becky còn đang ngái ngủ, Freen đã thức dậy chuẩn bị đi làm, chị nhẹ hôn lên trán nàng rồi thì thầm:
“Tối nay hẹn em bảy giờ, ở nhà hàng ZZ ở đường gần khách sạn X.”
Becky trong cơn mơ màng gật gật đầu, “Hừm.” Lên một tiếng rồi nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ, chắc có lẽ chẳng nhớ được chuyện gì đâu.
Chín giờ ba mươi phút sáng, tiếng tin nhắn zalo của Nàng vang lên liên hồi, Becky mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, mở điện thoại ra xem:
“Nhớ cuộc hẹn với chị tối nay không?”
Nàng mặt ngờ nghệch, thầm nghĩ:
“Hẹn gì ta? Hay nhắn ai mà gửi nhầm qua cho mình chứ? Hừ.”
\*Ting ting\.\*
Lại tiếng tin nhắn đến của Freen:
“Chị hẹn em bảy giờ ở nhà hàng ZZ ở đường gần Khách sạn X ! Nhớ mặt đồ đẹp đó, đi taxi đến, tối chị chở về nhà.'”
Nàng thấy lạ, nên lập tức xác nhận lại:
“Hôm nay ngày gì vậy chị?”
Freen nhanh chóng hồi đáp:
“Không có ngày gì, lâu lâu muốn đi ăn cùng em thôi mà.’
Becky ngẩn tò te ra lúc lâu:
“Sao không về nhà đón em rồi đi luôn cho tiện.”
Freen hơi thấy mất kiên nhẫn:
“Do chị có việc bận nên qua trước, em cứ qua sau đi nhé, giờ chị làm đã, bye vợ, yêu vợ rất nhiều.”
Nàng nhìn mấy dòng tin nhắn nói yêu, cũng đã lâu rồi không thấy của chị bất giác “sợ hãi”:
” Sarocha nay bị ấm đầu à?”
Chiều hôm đó, Becky sau khi tắm rửa sạch sẽ, chọn cho mình một bộ váy màu xanh xám nhẹ nhàng, phần eo ôm nhẹ vào cơ thể, hai cánh tay phối lưới, làm cho cả cánh tay thon dài thoắt ẩn thoắt hiện.
Phần cổ khoét sâu chữ V, lộ ra bầu ngực trắng nõn, váy dài gần chạm gót, phủ xuống như váy công chúa, nhẹ nhàng tạo cảm giác bồng bềnh bay bổng.
Hai nút áo gài cổ tay sáng choang, tinh tế như mấy viên pha lê, cả người nàng như bừng sáng. Đã từ lâu rồi Becky cũng chẳng ăn diện.
Nàng trang điểm nhẹ nhàng, cả khuôn mặt tăng thêm bảy phần thanh tú, Becky nhanh chóng đón taxi mau chóng đến điểm hẹn vì không muốn chị chờ lâu:
“Này, chị đi làm mà mang thêm quần áo để thay đó hả?”
Freen dở khóc dở cười:
“Nè, không phải lúc này rồi, mà cũng muốn kiếm chuyện để la chị đấy chứ.”
Becky bật cười rạng rỡ:
“Người ta không thèm la chị, ai mà rảnh đâu chứ, ha ha ha.”
Freen và nàng cùng nhau dùng bữa, bữa ăn ngon và sang chảnh nhất từ lúc sống chung với chị đến giờ, nàng nghi hoặc, nói nhỏ với Freen:
“Chị không phải lấy hết tiền đi chợ của một tháng tụi mình để ăn bữa này đấy chứ?”
Freen gõ yêu vào đầu nàng một cái nhẹ:
“Chị vợ của em không có nghèo dữ vậy đâu nghe chưa?”
Nàng vừa cắn miếng thịt bò, vừa nhai vừa hỏi:
“Hôm nay là ngày gì á? Kỉ niệm ngày cưới tụi mình hả?”
Freen liếc yêu nàng một cái:
“Im lặng mà thưởng thức đi.”
Becky im bặt, tận hưởng đồ ăn ngon, lắng nghe bản nhạc du dương của nghệ sĩ piano đang đánh trong nhà hàng.
Vừa ăn, vừa ngắm cô gái xinh đẹp trước mặt, một thân quần tây, áo sơ mi trắng, khoác thêm chiếc áo blazer sọc kẻ đen trắng. Nhìn chị thật sự rất soái đó nha, lại rất vừa mắt, không ngờ người yêu nàng lại xuất sắc đến vậy. He he he. Becky cao hứng, thầm cười trong lòng.
Becky nhớ lại ba năm trước, ngày mà nàng cùng Freen mừng kỉ niệm bốn năm ngày quen nhau, ở nhà hàng trong quận 1 của thành phố, nhìn chị cũng đẹp mê đắm như bây giờ vậy.
“Này, em chảy nước bọt à?”
Becky hấp tấp đưa tay lên lau miệng:
“Đâu có đâu.”
Mèo nhỏ thảng thốt la lên. Freen được cười một trận sảng khoái:
“Ha ha ha, chị ghẹo em thôi, xem em ngốc chưa kìa.”
Becky liếc chị một cái, dường như thách chị dám cười tiếp, Freen biết điều nên im lặng ngay:
“Ba năm trước, ngày hôm nay chính là ngày đầu tiên em đi Chiang Mai sống với chị, em không nhớ sao?”
Freen nắm lấy bàn tay đặt trên bàn của Becky , nhìn vẻ mặt ngây ngốc đang suy nghĩ của nàng , thâm tình:
“Cảm ơn em vì đã luôn ở bên cạnh chị.”
TBC