Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 78: Bệnh OCD
Becky là một cô gái yêu thích sự hoàn hảo, nàng thích mọi thứ thuộc về mình điều phải thật chỉnh chu, xinh đẹp và đầy tính nghệ thuật. Các tài khoản cá nhân của nàng như Facebook, Instagram hay Zalo,… điều phải nhìn sao cho ngăn nấp, thú vị và luôn hấp dẫn người khác.
Chính vì như thế, rất dễ dàng nhận ra một thứ gì đó vốn thuộc quyền sở hữu của nàng, vì lúc nào chúng cũng gọn gàng và có trật tự.
Còn Freen chính là một kiểu người hoàn toàn trái ngược, chị lại rất tùy ý.
Mọi thứ của chị điều có thể sao cũng được, chỉ cần chị thấy thoải mái nhất là được.
Chị cũng là một người không chú ý quá đến các mạng xã hội của bản thân. Facebook, Zalo hay một mạng xã hội nào đó, cũng chỉ là một công cụ để chị giải trí, thư giản. Các bài đăng cũng tùy hứng chẳng theo một quy luật nào.
Khi hai người về sống chung một nhà: Nhà cửa, trang trí linh tinh hay cách sắp xếp,.. tất cả điều là một tay Becky lo hết.
Nàng trang trí một cái rèm cửa xinh xắn, một vài chậu hoa rực rỡ đầy màu sắc, Becky thích những thứ nhỏ xinh,… Tất cả điều là một tay nàng chọn mua rồi đích thân làm lấy.
Freen cũng thích sự sạch sẽ, ngăn nắp nhưng không đến mức như Becky bị ám ảnh về việc đó.
Chính vì tính cách hơi quái dị của nàng như thế, mà cái gì Freen đụng vào, cũng không thể làm vừa ý nàng.
Nàng luôn muốn mọi vật dụng trong nhà nằm theo đúng vị trí nàng sắp xếp, rất khó chịu khi có ai đó đụng vào làm xê dịch nó, dù chỉ là nhỏ nhất.
Freen đã nhiều lần bất lực mà thốt lên rằng:
“Em cần gì mà phải khổ như vậy?”
Beckh vì không được chị thấu hiểu mà thất vọng:
“Em không khổ, chỉ là em hơi khó chịu chút thôi, em xin lỗi vì bắt chị phải sống hoàn hảo theo ý em. Nhưng tính cách em như thế, cái gì cũng phải trong khuôn khổ. Em xin lỗi nhưng cái gì em cũng có thể làm vì chị, chỉ riêng chuyện này thì em không thể thay đổi được.”
Becky yêu thích cái đẹp, nàng yêu thích nghệ thuật và mọi thứ thiên về “Mắt thẩm mĩ”. Còn bản thân Freen lại chán ghét những khuôn khổ. Chị cho đó là áp lực, là lạc hậu. Nhưng chị chính là người phía sau luôn luôn ủng hộ những sở thích và cách làm của nàng.
Có thể Freen yêu nàng nhiều đến độ có thể sẵn sàng chấp nhận những ưu khuyết điểm hơi cực đoan ở nàng chăng?
Becky rất biết ơn chị vì điều đó. Cảm thấy yêu Chị cũng là một điều may mắn.
Tất nhiên Freen không phải là một người khéo tay, chị không tỉ mỉ nhưng đổi lại, chị luôn ủng hộ mọi thứ nàng làm ra và sắp xếp. Thậm chí sẵn sàng chi tiền, nếu Becky muốn làm thứ gì đó.
Mọi mạng xã hội và cả điện thoại của Freen , Becky điều biết mật khẩu. Nàng cũng thường xuyên vào dọn dẹp và sắp xếp các mục cho chị, Freen biết rõ và cho phép nàng làm điều đó.
Cả hai người yêu nhau và sống chung, dường như sẵn sàng chia sẽ mọi thứ. Sau chuyện lúc xưa, Becky không cho phép Chị có khoảng riêng tư nào nữa. Nàng quá sợ hãi mình có thể lần nữa bị lừa dối, mà bị mọc thêm một “cái sừng” dài ba mươi centimet…
Công việc của Freen rất bận rộn, nên chị chỉ thường xuyên nhắn tin qua Zalo, ngoài ra còn lướt facebook mỗi ngày, những mạng xã hội khác thì rất ít dùng hoặc thậm chí không dùng đến.
Tối hôm đó, như thường lệ, Becky lại mò mẩm vào Instagram của Freen để giúp chị sắp xếp và đăng ảnh lên story. Cũng đã lâu rồi nàng không vào đây.
Nàng đang xem lại ảnh cũ thì vô tình phát hiện một vài tin nhắn trong phần tin nhắn chưa xem, cũng đã được gửi lâu rồi nhưng có lẽ Freen cũng không vào nên chưa thấy.
Tin nhắn của chị gái tên Jery \(người con gái được nhắc ở chương 44, chị ta vốn ở Pattaya. Người con gái mà Freen từng bảo là “em gái” của chị. Nhưng Nàng dư biết có là em gái gì đâu, có chăng chắc là em gái mưa chứ gì?
Becky biết rõ Freen luôn lấy cái cớ “đứa em của chị” để nói về một ai đó khi Nàng hỏi đến, chẳng qua nàng không thèm vạch trần mà thôi.
Chị gái này là người mà hơn một năm trước Freen vào gặp Nàng đã đòi chạy đi tận Pattaya mà gặp đây mà.
Nàng thoáng một chút tức giận, không kiềm chế được mà nhớ lại chuyện cũ. Mọi thứ chỉ như chuyện mới hôm qua, ồ ạt ùa về trong tâm trí nàng như con thác mùa lũ.
Jery là người thành phố. Pattaya của Thái Lan nằm bên bờ biển phía Đông của vịnh Thái Lan, cách thủ đô Bangkok khoảng 165 km về phía Đông Nam, một cô gái ưa nhìn, tầm 26 tuổi. Khuôn mặt thon gọn, cái trán cao cao. Sống mũi thấp tẹt cùng hai cái răng cửa to đùng như răng chuột. Chị ta không đẹp nhưng nhìn khá ổn lại trắng trẻo và cao ráo. Ba vòng đều đặn. Thích đeo bám và luôn nhắn tin ve vãn người khác, hừm nếu không muốn nói là ve vãn Freen của nàng…
Mấy tin nhắn cho Frren cũng đã lâu, nội dung đại khái linh tinh kiểu:
“Chị cũng chơi Instagram hả?”
“Chị đang làm gì vậy?”
“Bao giờ vào Thành Phố nữa?”
“Em hẹn chị miết mà không được á.”
“…”
Nàng vẫn còn nhớ rất rõ, lần đầu Nàng gặp chị gái này cùng Freen, kéo sao đó là hàng loạt chuyện đau lòng khó chấp nhận. Chính vì thế, không cần bà chị Jery này làm gì hết, Nàng cũng tự dưng mà ghét.
Nàng biết chị chẳng bao giờ đọc được tin nhắn này đâu, vì chị từng nói với nàng rằng chị không thích chơi nó, cái app này cũng là do Nàng tự tải về điện thoại chị, tự đổi ảnh, đăng ảnh hay đăng story linh tinh.
Thế là trong một giây tự quyết định. Becky liền xóa sạch tin nhắn, không quên qua trang cá nhân của cô ta mà chặn luôn nick tên Jery.
Hừ, thật đáng ghét mà!!!
Nàng âm thầm quyết tâm sẽ không nói với chị chuyện này, vì đơn giản nàng cho là không cần thiết và cũng không quan trọng để phiền đến chị.
Nói mới nhớ, Becky từ bao giờ trở nên ghen tuông thật mù quáng, bạn bè Facebook của Freen nàng điều xem thật kĩ. Những chị gái chưa chồng hay thích ve vãn thả thính, từ lâu nàng đã “giúp Freen” bỏ theo dõi.
Có lần Freen thắc mắt thế này:
“Facebook chị làm sao ấy? Không có bảng tin toàn là bán hàng thôi.”
Becky cười thầm trong bụng, chị không hề biết nàng đã sớm nhanh chân nhanh tay mà đụng chạm với cái danh sách bạn bè vốn cũng chẳng có mấy người của chị rồi. Haha.
Thấm thoát chuyện Becky xóa tin nhắn trên Instagram của Jery cũng qua lâu rồi, nàng vốn dĩ cũng quên bén đi chuyện này. Còn bà chị Jery nhiệt tình lắm, vẫn nhắn tin đều đặn cho Freen bên zalo và Messenger.
Freen cũng hiểu rằng nàng không thích nên chị cũng không nói gì nhiều, chỉ trả lời vài câu qua loa miễn cưỡng cho phải phép lịch sự rồi im lặng.
Nàng rất không vui nhưng cũng biết điều, chỉ im lặng quan sát, không nói gì chi nữa, mặc kệ bà chị đó cứ nhắn liên tục như sợ “gia đình” người ta chưa đủ phiền. Cho đến một ngày tần suất nhắn tin quá nhiều và dày đặc. Nàng liền tức giận không thể giả vờ nữa mà lên giọng với Freen:
“Em không nói một, hai lần thì thôi nha. Chứ cứ nhắn mãi như vậy, em không có sức chịu đựng lần nữa đâu.”
Freen đối với cơn giận vô cớ của nàng thì thể hiện mình vô tội:
“Chị không biết gì đâu, chị không có kêu nó nhắn chị mà.”
Becky liếc một cái sắc lẽm, bực bội trong lòng, nếu mà chị kêu thì chị chết chắc rồi:
“Vậy thì đừng nhắn nữa, nhắn cái quái gì mà nhắn hoài, không thấy phiền hả?”
Freen dịu giọng, dỗ dành cái núi lửa nhỏ sắp phun trào:
“Chị biết rồi, không nhắn lại nữa là được chứ gì.”
Nàng vì được chị chiều theo ý mình mà có chút vui. Nàng không còn nhắc đến chuyện này nữa. Freen cũng nhẹ nhõm vì không bị cằn nhằn vô cớ. Cả hai lại tiếp tục những chuỗi ngày vui vẻ với nhau.
Quán cơm khá ổn định. Ổn định đến nổi cứ bình bình trôi qua ngày, không đột phá cũng không giảm sút. Làm cho hai người chủ như Becky và Freen phát chán lên được.
Chiều hôm đó, sau khi bán cơm hết sớm, Freen thư thả chở nàng đi hóng mát, sẵn tiện đi mua thêm ít đồ ăn vặt ở siêu thị.
Nàng ngồi sau xe, nhẹ nhàng vòng tay ôm eo chị. Nhắm mắt hưởng thụ làn gió buổi tối mát mẻ. Cảm giác thư thái hạnh phúc len lõi qua từng tế bào của nàng. Mọi chuyện điều rất tốt đẹp, một buổi tối thật sự tốt lạnh cho đến khi…
Điện thoại của Freen đổ chuông bên trong túi cái bao tử nàng đang đeo trước ngực. Nàng mở mắt, nhanh tay lấy ra nhìn, là một số máy lạ.
Becky gạt ngang thanh trượt để bắt máy, bật loa ngoài, rồi đưa ra trước mặt Freen đang chạy xe phía trước:
Freen: “Alo, ai vậy?”
Jery: “Em Jery đây.”
Freen im lặng, tần ngần vài giây. Becky ngồi phía sau mím môi, tay run run vì giận khi nghe cái giọng ỏng ẹo phát bực đó vang lên.
Freen : “Em điện chị có gì không?”
Jery: “Không có gì, hỏi thăm chị thôi, chị đang làm gì vậy?”
Freen: “Chị đang đi ra ngoài ăn với bạn, có gì chị nói chuyện em sau.”
Jery: “Oki chị, nhớ nhắn tin em á nha. Hihi.”
Becky bực bội tắt máy, bỏ lại vào túi trước ngực. Nàng im lặng, cười nhạt.
“Em giận chị sao?”
Freen nhẹ giọng, nghe như dỗ dành. Chị lùi mông về sau đụng vào nàng, lắc lắc mấy cái như muốn làm nũng.
Becky chỉ nhếch môi, nàng đã quá quen thuộc mấy chuyện này, chẳng muốn nhắc đến, liền nhích ra xa yên sau một chút:
“Không có.”
Freen tỉ tê:
“Đừng giận chị mà, chị xin lỗi.”
Nàng cười nhẹ:
“Mấy năm rồi vẫn giữ số liên lạc nhau, mắc cười ghê á. Zalo, facebook còn chưa đủ, qua đến điện thoại cho nhau luôn.”
Freen vô tội lần nữa:
“Chị không biết, chị thề, chị không có số nó đâu.”
Nàng giọng nhẹ hẫng:
“Oki thôi, em đã nói không giận chị rồi còn gì, đừng nói nữa, chạy nhanh lên, về còn liên lạc với nó kìa.”
Cô dứt khoát:
“Không có đâu, chị sẽ không nhắn lại đâu mà, em đừng giận chị.’
Nàng hơi hoài nghi, nhưng vẫn chọn tin tưởng:
“Ừ, em tin chị, lo chạy xe cẩn thận đi.”
Lòng Nàng nghĩ thầm:
“Có quỷ mới tin chị.”
TBC
***Ghi chú:***
Thật ra trạng thái của Becky được xem là Rối loạn ám ảnh cưỡng chế hay còn gọi tắt là OCD ở giai đoạn nhẹ.
Đây là một căn bệnh tâm lý dễ dàng nhận diện với sự xuất hiện của các ý nghĩ gây lo sợ. Những ý nghĩ này cũng không có lý do chính đáng nhưng vẫn khiến người bệnh phải thực hiện một hành vi nào đó lặp đi lặp lại một cách vô lý để giảm bớt lo âu.
OCD là một rối loạn về mặt tâm lý mang tính chất mạn tính, tồn tại trong thời gian dài nên chúng có ảnh hưởng rất lớn đến đời sống của người bệnh.
Theo thống kê của các viện nghiên cứu tâm lý thì hầu hết bệnh nhân mắc OCD thường xoay quanh các vấn đề gần gũi trong đời sống hằng ngày.
Điển hình như lo sợ bị nhiễm khuẩn, sắp xếp đồ đạc chỉnh chu quá mức,… Đối với bệnh nhân mắc rối loạn ám ảnh cưỡng chế, họ luôn xuất hiện những ý nghĩ và hành vi lặp lại liên tục một cách vô lý nhưng không thể kiểm soát được.
Ví dụ như ở những người mắc OCD sợ nhiễm vi khuẩn, họ rửa tay rất nhiều lần mặc dù tay không hề bẩn. Tuy nhiên, nếu họ không rửa tay, ý nghĩ tay bẩn sẽ khiến họ cảm thấy rất khó chịu và bắt buộc họ phải đi rửa tay.