Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 61: Tất cả là do em tự quyết định, không thể trách chị được
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 61: Tất cả là do em tự quyết định, không thể trách chị được
Một buổi tối nọ cũng như thường ngày, Freen đang chơi game, Becky thì đang lên các trang web tìm việc làm để tìm công việc. Nàng đã nộp CV cho hầu hết các việc làm về kinh doanh nhưng vẫn chưa thấy ai gọi điện cho nàng gọi đi phỏng vấn.
Freen thì vẫn chăm chú chơi game như mọi ngày. Nàng liếc nhìn qua chị, cáu gắt nói:
“Chị có thể tìm công việc thích hợp với em phụ em được không hả?”
Freen vẫn chăm chú mà không trả lời dường như không nghe thấy. Nàng thấy mình bị lơ thì tức giận hét lên:
” SAROCHA.. CHỊ CÓ NGHE KHÔNG?”
Freen giật mình ngẩng đầu lên nhìn nàng:
“Sao đó em? Có chuyện chi á?”
“Em nói chị là đừng chơi game nữa, lên mạng tìm việc làm với em đi.”
Freen mặc kệ, tiếp tục quay đầu vào game, nói:
“Thì em cứ tìm công việc phù hợp với em đi, làm sao chị biết được công việc nào phù hợp với em chứ.”
Nàng tức giận:
“Môi trường công việc ở đây chị hiểu rõ hơn em, chị phải giúp đỡ em chứ. Chị còn là kế toán trưởng một công ty, có các mối quan hệ nữa, mà chị kêu không biết là sao?”
Freen vẫn tay thoăn thoắt, mắt đăm đăm nhìn vào điện thoại:
“Em tìm đi, chị không biết được đâu.”
Nàng tức giận, không nói gì nữa, nàng gửi CV cho một vài công ty bất động sản nữa, rồi tắt máy tính, leo lên giường trùm kín chăn lại. Mặc kệ Freen vẫn miệt mài cắm mặt vào chiếc điện thoại.
Từ lúc Freen không còn tăng ca mỗi tối nữa, chị bắt đầu có tật xấu khác: chơi game cả đêm. Đặc biệt chị còn mê mẩn đến nổi có thể chơi quên trời quên đất. Nếu chỉ là chơi giải trí thôi, Becky chắc chắn sẽ không tức giận như thế đâu.
Freen có một thói quen đi ngủ lúc mười giờ tối từ lâu lắm rồi nhưng nếu chị chơi game, chị có thể thức đến hơn mười hai giờ mà vẫn không buồn ngủ.
Thế mới biết, Nàng còn không bằng một ván game của chị.
Mỗi lần hai người gặp nhau thời còn yêu xa, những lúc chuẩn bị ra xe về khi đã trả phòng khách sạn, Freen và nàng thường vào mấy trung tâm thương mại ngồi giết thời gian. Những lúc đó, Freen sẽ bỏ một số tiền lớn mua đồng xu và chơi game say mê đến tận giờ xe chạy.
Còn những lúc đi uống cafe, Freeen thay vì ngồi nói chuyện với nàng sẽ chăm chú mà chơi game, mê mẩn đến mức sẽ không về nhà nếu chưa chơi đến hoa mắt, chóng mặt.
Becky không thích việc đó, nàng cảm giác việc này làm cho chị tốn nhiều thời gian, công sức và cả tiền bạc. Những ngày thuở mới yêu đó, Becky cứ nghĩ chị lâu lâu mới chơi cho vui thôi, chứ chưa bao giờ nghĩ lại là một người nghiện game nhiều đến như vậy.
Y hệt mấy tên con trai nghiện game nàng từng thấy thời còn đi học.
Becky của hiện tại đang nằm trong chăn lắng nghe tiếng Freen nói chuyện với mấy người trong team. Giọng một cô gái điệu đà, nhão nhoẹt như cơm nếp mắc mưa cất lên làm nàng nổi da gà:
“Cứu em với chị ơi, có địch nấp sau tản đá kìa, em hết máu rồi, thảy ra cho em một ít với.”
Nàng tức giận đến run người:
“Chị có thôi đi không? Em nghe nó nói mà nỗi cả da gà, chị thích nghe giọng điệu chảy nước như vậy lắm hả?”
Freen tay vẫn thoăn thoắt thao tác trên điện thoại:
“Chị tắt mic không nói chuyện nữa là được chứ gì?”
Nàng mỉa mai:
“Chị định tìm một đứa người yêu qua game nữa hả? Hay gì mà tối nào cũng chơi, cũng ôm điện thoại tới khuya vậy?”
Freen liếc nhìn Nàn, bực mình:
“Chị chỉ nói chuyện trên game, chứ không có nói chuyện ở ngoài, đừng có nói giọng điệu đó.”
Becky run rẩy vì giận:
“Em nói giọng điệu sao hả? Có ai như chị không? Em ở chung nhà với chị cả ngày mà chị không nói chuyện tới mặt, còn mấy đứa ở đâu đâu thì tối nào chị cũng ôm điện thoại mà nói chuyện đong đưa, CHỊ TẮT GAME NGAY CHO EM, ĐỪNG ĐỂ EM ĐIÊN LÊN.”
Becky hét lên câu cuối cực kì tức giận vì không thể nào chịu đựng nổi nữa. Freen cũng nghe theo, nhưng không cam tâm, chị tức giận để điện thoại xuống giường một cách mạnh bạo, cất cao giọng thách thức:
“Thế này được chưa hả? Muốn giải trí một chút cũng không được nữa.”
Nàng không thể nuốt nổi cục tức này, vẫn nén giận, không nói gì nữa mà nằm xuống. Cả hai xoay lưng lại nhau, Freen lập tức chìm vào giấc ngủ ngon, còn nàng khó ngủ cứ trằn trọc, nàng đem gối mền xuống dưới gác mà nằm bừa trên nền đất lạnh lẽo. Mặc kệ con người vô tâm đang say giấc nồng kia.
Trong cuộc cãi vã này đứa nào để ý, đứa đó thua.
Becky lại là người thua thảm hại rồi.
..
Becky chấp nhận sống chung với chị dưới danh nghĩa bạn bè. Một mối quan hệ kín tiếng đến mức nàng dường như vô hình với mọi người xung quanh của chị và ai ai cũng có thể tỏ tình với chị trước mặt của nàng mà không cần phải nghi kị điều gì.
Nàng tin rằng, Freen một ngày nào đó sẽ vì nàng mà come out với gia đình, cho nàng một danh phận rõ ràng. Chứng minh rằng: Chị muốn nghiêm túc lâu dài với nàng chứ không phải đối với nàng chỉ là mối quan hệ tạm bợ, tới đâu tính tới đó.
Becky thật sự tin rằng chị sẽ nghĩ thế.
Thật ra, Freen có nghĩ như thế không, không một ai biết. Becky cũng sợ câu trả lời của chị sẽ làm nàng đau lòng nên cũng không bao giờ dám hỏi thẳng.
Từ sau vụ ấy, Nàng không bao giờ hỏi chị lần nào nữa. Có lẽ tình cảm của chị dành cho nàng không đủ lớn để vượt qua các rào cản về định kiến xã hội và gia đình chị. Điều đó, làm Becky đau lòng hơn hết thảy mọi thứ.
Nhưng…
Tất cả chẳng phải do Becky tự chuốc lấy hay sao? Nàng ở đây là tự nguyện, Freen không phải là người mở lời gọi nàng ra sống với mình. Sau tất cả mọi chuyện, là do Nàng tự quyết định, nên có thế nào, cũng không thể trách Freen được.
Chỉ là, Becky cảm thấy tổn thương và tủi thân rất nhiều.
TBC