Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 44: Gặp lại Chị chỉ lạ sự ngượng ngùng
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 44: Gặp lại Chị chỉ lạ sự ngượng ngùng
Nàng chậm rãi chạy xe trong màn mưa, dường như lấy độc trị độc, Becky quen dần với cảm giác lạnh, cả người không còn run lẩy bẩy nữa. Nàng tập trung chạy xe trong màn đêm đen đặc. Đường thì vắng tanh, cố gắng không để mình bị tai nạn như lúc sáng.
Nếu nó xảy ra, nàng chắc chắn sẽ không may mắn được nữa đâu. Nơi đây hoàng toàn vắng vẻ.
Khi Nàng đến công ty vào ngày hôm sau, do không đủ chỉ tiêu mà Cấp trên đã đề ra, nên nàng bị chị ta công khai chỉ trích trước những đồng nghiệp ở những bộ phận khác.
Nàng cũng dư biết rằng Chị ta cố tình làm vậy để cho nàng bẽ mặt trước mọi người nên nàng một mực không quan tâm tới.
…
Những ngày cuối tháng 11, tình hình giữa Becky và Freen vẫn không mấy khả quan. Những tin nhắn đếm được trên đầu ngón tay, những câu trả lời cụt lũng, không cảm xúc của Chị làm Nàng thật sự bất lực.
Nàng dường như đã từng có lúc hết hy vọng vào đoạn tình cảm này…
Park Chaeyoung vẫn thường gây khó dễ cho nàng, nhưng lần nào Chị Pin cũng xuất hiện kịp thời mà nói đỡ. Cũng vì thế, công việc của nàng ở công ty khá dễ thở hơn vào những tháng cuối năm như thế này, Dạo gần đây tâm trạng Kath sa sút hẳn, Nàng không biết là tại sao. Một người hài hước vui tính như cậu ấy lại suốt ngày ủ rũ, không nói năng gì. Nàng khá lo lắng nhưng lại không dám an ủi cậu ấy, chỉ sợ lại gây hiểu lầm, thế là cứ im lặng mà theo dõi.
…
Một ngày giữa tháng 12, cũng bình thường như những ngày khác. Nhạt toẹt và đau buồn.
Tình cảm của Freen và Nàng không biết tự bao giờ mà đầy ngại ngùng đến vậy.
Becky không hiểu rõ suy nghĩ của Chị, nàng có cảm giác mối quan hệ của hai người càng ngày càng tệ đến mức có thể vỡ toang như thuỷ tinh ngay tấp lự.
Nàng còn yêu Chị không? Nàng cũng không biết. Cảm giác trong mình giờ đây trống rỗng.
Nàng vốn dĩ đã quen dần với cảm giác thiếu vắng chị.
Ánh mắt nhìn xa xăm, tâm hồn đang lơ lửng đâu đó thì tiếng tin nhắn vang lên \*Ting ting\* \- Là tin nhắn của Freen.
Becky chậm chạp lấy điện thoại, mở hộp thư ra xem:
“Mình gặp nhau nha em? Chị đã đặt vé xe rồi, tối mai chị vào với em.”
Có lẽ đây là lần kì lạ nhất đối với Nàng sắp được gặp người yêu nhưng Becky lại không thấy vui vẻ gì, chỉ cảm giác nặng nề tột độ.
“Dạ, nhưng chị vào gấp quá, em sợ em không dành nhiều thời gian cho chị được, vì em còn bận đi làm.
“Không sao đâu em, chỉ ở khách sạn đợi em cũng được, chị vào hai ngày hai đêm, em xin chị Pirk qua đêm đi. Chiều chị vào tới chị đợi em ở khách sạn XXX luôn nhé.”
Nàng cười buồn, nhắn tin đáp trả với Chị. Trưa đó, nàng nhắn tin với chị họ Pirk tối mai không về nhà, lí do là qua nhà đồng nghiệp ăn tiệc nên chắc khuya mới về, để cho tiện ngủ lại nhà chị ấy.
Nàng nhắn tin hỏi Pin liệu nàng có thể xin nghỉ gấp như thế không? Nhưng chị ấy không duyệt cho nàng, Nàng cũng không lấy đó làm buồn.
Chiều ngày hôm sau, Becky tranh thủ làm cho xong công việc rồi chạy đến khách sạn của Freen đã cho nàng địa chỉ.
Gõ cửa phòng, Freen trong bộ quần áo khá thoải mái ra mở cửa, chị nhìn Nàng rồi nở một nụ cười buồn:
“Em vào đi.”
Nàng lon ton đi vào trong, ngồi trên giường nhìn chị không biết nói gì.
Cả hai chỉ ngồi đó, im lặng mà nhìn nhau, trong mắt đối phương là chất chứa bao nhiêu nỗi niềm muốn được nói ra, nhưng cả hai vẫn chọn cách im lặng.
Trong tình yêu, có lẽ vũ khí giết chết nó chính là sự im lặng của cả hai.
Freen cất giọng phá tan sự im lặng ngột ngạc đáng sợ này:
“Mình đi ăn tối nhé, cũng trễ rồi, chắc em đói lắm.”
Nàng mừng rỡ vì cuối cùng cũng đỡ khó xử, khách sạn hai người thuê vốn gần bến xe. Nàng biết một quán gà nướng khá ngon ở chỗ này. Nàng quyết định sẽ cùng Chị đi qua đó.
Freen vốn rất ngại chạy xe ở những con đường Thành phố đông đúc. Chị lại mù tịt đường ở đây, Nàng quyết tâm giành cho được chở chị ấy.
Đoạn đường đi đến quán ăn khá xa, xe cộ lại đông đúc. Giờ này ai cũng muốn nhanh về nhà nên tình trạng hỗn lộn càng nhiều hơn.
Hai đứa im lặng không ai nói với ai câu gì, nàng cố gắng suy nghĩ ra câu nói để bắt chuyện. Mãi mê suy nghĩ, nàng va vào một ông chú chạy ngược chiều, tay lái loạng choạng đôi chút, nhưng có vẻ đã khá an toàn:
“Em có thể tập trung chút không? Tại sao lại đi ăn ở một quán ăn xa đến như vậy chứ?”
Freen cáu cắt cất giọng trách mắng, giọng chị to lớn bất thường.
Becky trong lòng rưng rưng, cảm giác thật sự tủi thân, cất giọng nhẹ tênh:
“Quán ăn này thật sự rất ngon, em muốn để chị ăn thử.”
Freen vẫn giọng khó chịu, cằn nhằn:
“Nhưng nó rất xa.”
Nàng im lặng không nói gì nữa tập trung lái xe, bữa ăn hôm ấy có lẽ là bữa ăn tệ nhất trong đời nàng.
Vì gà nướng hôm nay có vị đắng nghét. Vị đắng của nước mắt chảy ngược vào trong…
\*ting ting\* là tiếng tin nhắn từ điện thoại của Freen.
Chị dừng ăn, mở tin nhắn lên xem, giọng dịu lại, sao khi nhắn tin qua lại một hồi, chị ngẩng đầu lên nhìn nàng hỏi:
“Pattaya có ở gần đây không em?”
Nàng cảm thấy lạ, nhưng vẫn thật lòng trả lời:
“Dạ không chị, xa lắm, xa khách sạn mình nữa.”
Freen trầm ngâm một chút, giọng hơi do dự hỏi:
“Mình qua đó uống cafe chút được không? Có đứa em chị bên đó, biết chị vào Thành Phố X nên hẹn chị.”
Nàng gật đầu đồng ý, mặc dù nàng không biết đứa em đó là ai, tại sao chưa bao giờ nghe chị nhắc đến chứ?
Lại lần thứ hai nàng đi đến nơi này thêm một hồi đèo Chị trên xe chạy đi Pattaya . Becky cảm giác tay đã tê cứng vì phải chạy trên những con đường đông đúc thế này.
Freen vẫn tuyệt nhiên im lặng mà nhắn tin với ai đó phía sau lưng nàng, Nàng cười nhạt rồi đến điểm hẹn.
Freen có hẹn với “đứa em” ở một quán cà phê khá lớn. Cả hai vào trước, người em ấy vẫn chưa đến. Gọi cho mình một ly cafe đen đặc. Thứ nước đắng nghét Nàng chưa bao giờ uống. Ngồi ngắm nhìn vẻ mặt trông chờ của Chị.
Hơn nửa tiếng sau, cô gái đó xuất hiện. Một cô gái khá ưa nhìn, nhan sắc tầm trung, gương mặt rất phổ thông nhưng dáng người rất cao, ba vòng đều đặn:
“Chào chị, lâu quá không gặp.”
Chị gái ấy tên Anil, cất tiếng chào Freen rồi xoay qua nhìn Nàng gật đầu nhẹ tỏ ý chào hỏi.
Becky mỉm cười đáp lại rồi ngoan ngoãn ngồi im thin thít trong một góc.
Suốt một buổi nàng không hề ngẩng đầu lên, cuộc trò chuyện của họ nàng cũng không nghe lọt chữ nào. Becky hoàn toàn không nói một lời, chú tâm vào trò chơi xếp hình trên điện thoại với một cái đầu trống rỗng.
Lever 1, Becky chơi hơn 1 tiếng rưỡi vẫn chưa qua…
TBC