Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 38: Yêu Becky làm cho cậu muốn nghẹt thở
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 38: Yêu Becky làm cho cậu muốn nghẹt thở
Thấm thoát, ngày cuối tuần đã đến, Kath nhắc nhở nàng khi nàng mới bước ra thang máy chuẩn bị vào công ty, Nàng mới nhớ mình có cuộc hẹn vào cuối tuần này ở nhà Chị Pin. Nàng nhắn tin báo ngay cho Chị biết chị có vẻ không vui nhưng cũng không nói gì mà đồng ý.
Nhớ lần đó, sau khi Nàng nài nỉ nhiều lần, cuối cùng Freen cũng chịu đi khám bệnh, chị nói mình thường bị đau đầu chị nói với nàng chị bị thiếu máu nhẹ nên đôi lúc hay bị choáng, ngoài ra không có vấn đề gì lớn.
Nàng cũng vì vậy mà thở phào nhẹ nhõm.
Hiện tại, nàng đang chuẩn bị ít đồ để đêm nay qua ở lại nhà của Chị Pin, nàng còn cẩn thận chuẩn bị thêm vài viên thuốc giải bia rượu. Hôm nay thiệt là không có hứng uống chút nào.
Khi đến nhà của Pin, Luca đang tất bật nấu ăn, Nàng cũng nhiệt tình mà lao vào phụ bếp.
Hôm nay ngoài bốn người nàng ra, còn có vài người bạn của Chị Pin nữa. Nàng không biết họ, nên chỉ chào hỏi qua loa rồi không nói chuyện nữa.
Khi nhập tiệc, Nàng lại tiếp tục bị ngồi ép giữa Pin và Kath , họ lại nhiệt tình gấp đồ ăn cho nàng, Becky cũng vì không quen biết ai mà im lặng ngồi ăn không nói tiếng nào.
Ai mời bia nàng cũng uống chứ không tiện từ chối.
Đang ăn con tôm Pin mới lột vỏ bỏ qua, có một chị gái tầm ba mươi hơn, tóc cắt ngắt, vuốt ngược ra sau trong rất hầm hố, đưa ly bia sang nàng, giọng hào sảng:
“Mời em, uống với chị trăm phần trăm nào.”
Becky ngại ngùng cầm ly lên, chưa kịp nói gì Pin đã tiếp lời:
“Để em mời chị nha, con bé nó uống nhiều rồi.”
Chị gái có vẻ không vui, lần nữa cố ép Nàng nhận lời:
“Làm gì bảo vệ em ấy dữ vậy em? Không sao đâu mà, chị mời con bé trước, tí chị mời em sau.”
Nàng càng thấy ngại hơn, nhẹ nhàng cất giọng trước khi Pin lại từ chối dùm mình:
“Dạ, để em uống.”
Rồi Nàng xoay qua chị gái tóc ngắn, cười nói:
“Em mời chị ạ.”
Nàng không để chị Pin nói nữa, cạn hết ly bia mà chị gái kia mời.
Như được dịp, mọi người cũng tò mò Nàng là ai mà lại được Trưởng phòng Pin và Kath chăm sóc bảo vệ đến như vậy, thay phiên nhau nói chuyện và mời bia nàng.
Phút chốc trên bàn tiệc, Becky trở thành tâm điểm chú ý.
Khi Nàng đã uống nhiều đến mức sắp mửa rồi, mọi người mới buông tha nàng. Becky ngã nghiêng mà tựa vào bức tường sau lưng nhắm mắt nghỉ ngơi, Kath kéo nàng tựa vào vai cậu ấy, dịu dàng hỏi:
“Cậu mệt lắm sao?”
Nàng nghe thấy nhưng không trả lời nổi, đầu óc nàng mơ hồ, quay vòng, giọng nói ồn ào của mọi người đã bắt đầu xa dần.
Thứ dịch mặn chát, nhơn nhớt sắp trào từ dạ dày của nàng lên tận cổ.
Cảm giác có ai đó dịu dàng dìu mình, Becky nương theo họ mà đi, đến khi lưng chạm vào chiếc giường êm ái, Nàng mới yên tâm, thoải mái mà nhắm mắt, tắt suy nghĩ, chìm vào giấc ngủ trong cơn say chếch choáng.
Không biết đã qua bao lâu, Becky giật mình dậy trong tiềm thức. Nàng vẫn chưa mở mắt nổi vì hai mí mắt nặng trịch. Chỉ biết là cảm giác mắt nặng trĩu, mệt mỏi, đầu đau như búa bổ và cái miệng khô khốc.
Cảm giác khó chịu bao bọc lấy cơ thể, Nàng chỉ muốn mở mắt hay mấp máp liếm môi cho đỡ khô, cũng không thể làm được.
Rồi nàng cảm giác như phần đệm bên hông nàng lún xuống, có ai đó vừa nằm xuống cạnh mình.
Người đó kéo nàng nghiêng qua, da thịt mát lạnh dường như tưới mát cho cả cơ thể nóng bức của nàng.
Làn da mát lạnh như âm độ của họ chạm vào làn da nóng đến bỏng rát của Becky như hai thái cực trái ngược nhau, nhưng cực kì dễ chịu, thỏa mãn…
Hơi thở người đó dồn dập, Kath ôm ghì lấy nàng trong lòng, siết chặt lấy lưng Becky. Cằm tựa lên đầu nàng, thì thầm, giọng điệu da diết, cảm giác đau lòng, day dứt đến thật nhiều:
“Becky, tớ yêu cậu rất nhiều, sáu năm qua chưa lúc nào tớ quên cậu cả, dù cho cậu có người yêu hay chưa, tớ vẫn phải có được cậu.”
Becky thầm nghĩ: “Hóa ra là Kath, nhưng khoan đã… cậu ấy đang tỏ tình với mình sao?”
Nàng vẫn vô lực mà nằm im không thể mở mắt, cũng chẳng thể nhúc nhích nổi dù chỉ là một ngón tay.
Kath nói xong câu đó, rồi chợt im lặng hẳn, không nói gì nữa, cậu ấy thở hắc ra, vẻ buồn rầu, khổ sở.
Có lẽ cậu ấy đang nằm đối diện với Nàng, chần chừ một giây rồi Kath nhanh chóng đặt môi mềm mát lạnh, lên đôi môi khô khốc nóng bỏng của nàng.
Becky sợ hãi, đầu nàng nhói lên một cái đau điếng, khó xử: “Kath hôn mình, cậu ấy dám hôn mình, nàng phải làm gì mới đúng đây?”
Những suy nghĩ trong đầu như thiêu đốt nàng, nhưng vô lực không thể động đậy. Kath như được dịp, không quan tâm gì khác,bạo gan hơn. Cậu ấy bắt đầu liếm láp khắp môi Nàng , di chuyển thưởng thức đôi môi mềm của người cậu yêu.
Một lần nữa đưa lưỡi vào trong, tách hai hàm răng Nàng ra, quét lưỡi ngang dọc khắp nơi. Khuấy tròn chiếc lưỡi cuốn lấy lưỡi nàng mà mút, cảm nhận được vị ngọt sướng rân đang chảy khắp người.
Becky càng thêm sợ hãi, sợ cậu ấy sẽ làm hơn thế nữa, sợ sẽ có lỗi với Freen. Nàng cố gắng nhúc nhích ngón tay nhưng không thể được, cồn đã ngấm vào máu nàng, làm nàng như bị rút cạn sinh lực.
Kath vẫn say sưa mút môi Nàng mà không hề hay biết nội tâm Nàng đang thét gào:
“DỪNG LẠI ĐI KATH !!! TỚ XIN CẬU. DỪNG LẠI ĐI…”
Bất lực.
Vô vọng.
Không một lời nào thoát ra được từ miệng Becky.
Hơi thở cậu ấy dồn dập hơn, men say làm Kath bạo gan hơn. Cậu ấy rút lưỡi ra, di chuyển môi quanh nàng mà hít hà mùi thơm từ cơ thể Nàng. Becky càng thêm phần sợ hãi. Môi cậu ấy di chuyển đến đâu, nàng run rẩy trong nội tâm đến đấy.
Kath cho tay vào áo Nàng , cởi phăng ba nút áo con, chỉ chút nữa thôi là cậu ấy sẽ rút chiếc áo nhỏ ra mất, Becky như chết điếng, nàng sợ hãi đến cùng cực, nàng không muốn mọi chuyện đi vào bước đường khó xử như thế này…
Chỉ ba giây nữa thôi…
Hai giây…
Một giây…
“Cốc, cốc, cốc,…”
Tiếng gõ cửa dồn dập, dường như là vị cứu tin của Nàng, Becky vui sướng thầm nghĩ, nhưng Kath vẫn tiếp tục không có ý định dừng lại.
Tiếng gõ cửa ngày càng mạnh hơn, chuyển sang:
“Rầm! Rầm! Rầm!…”
“Đùng! Đùng! Đùng!…”
Kath vẫn mặc kệ mà hôn Nàng, nụ hôn cháy bỏng như muốn hòa nhập làm một, bàn tay vẫn tiếp tục di chuyển khắp nơi không có ý định dừng lại.
“ĐÙNG!!!”
Cánh cửa bị đá văng ra không thương tiếc.
Pin nhìn thấy một màn bên trong phòng thì máu nóng xộc lên đỉnh đầu. Em họ Kath đang nằm trên người của Becky, hôn ngấu nghiến em ấy, quần áo nàng thì xộc xệch, bàn tay Kath đang di chuyển khắp nơi.
Pin đi nhanh vào phòng. Nắm cổ áo Kath kéo lên, đẩy mạnh cậu ấy vào tường nghe “Uỳnh” một tiếng thật lớn:
“TẠI… SAO… EM… DÁM?”
Mắt chị hằn lên tia đỏ ẩn đi trong đêm tối, gằn lên từng tiếng.
Kath không sợ hãi vì bị bắt gặp mà lên tiếng thách thức:
“Tại sao em lại không dám chứ?”
Pin cố gắng bình tĩnh lại:
“Chị nói em không hiểu hả? Em có biết yêu một người là cần sự tự nguyện ở họ không? Em không phải là yêu, mà là chiếm hữu. Becky biết được, em ấy sẽ hận em cả đời này.”
Kath thét lên:
“Em không quan tâm, chị yêu cậu ấy nhiều hơn em sao? Chị biết gì về tình cảm của em mà nói, cậu ấy là của em, nhất định phải là của em.”
Pin gầm lên:
“Em bị điên rồi, nếu em làm tổn thương em ấy thì đừng trách chị. Em đừng kéo theo Becky đi vào vết xe đổ của em.”
Nói rồi chị mặc kệ Kath, bế bổng Becky lên đưa về phòng chị. Kath ngồi thừ ở góc giường, lẳng lặng rơi nước mắt.
Yêu Becky làm cậu khó xử và đau đến nghẹt thở.
Kath vẫn ngồi thừ ở đó cho đến sáng.
Nàng được Chị Pin dịu dàng ôm lấy đặt lên giường ấm.
Mọi âm thành ồn ào chợt tắt hẳn.
Chị chỉnh lại quần áo cho Becky , kéo chăn đắp lên ngang người cho nàng , rồi nằm xuống bên cạnh, thở dài một tiếng não nề.
Trong đêm tối, tiếng chị vang lên vọng khắp nơi trong căn phòng nhỏ:
“Chị cũng yêu em nhiều lắm Becky. Nhưng tiếc là em đã có người yêu, chị biết chị mãi mãi không có cơ hội. Vì yêu em, có đánh đổi gì cũng thật xứng đáng!”
Ở ngoài cửa phòng của Pin, Kath lại lần nữa rơi nước mắt, ngồi phịch xuống đất, cắn chặt nắm tay, khóc không thành tiếng. Cậu trượt dần đến khi ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo. Trái tim dường như đau đến sắp ngừng đập.
Cậu vốn luôn đi theo, vốn luôn sau lưng mà dõi theo người con gái ấy nhưng cuối cùng nàng không hề quan tâm đến.
Một giọt nước mắt cũng chảy ra từ khóe mắt của Becky, trong đêm tối, không một ai biết nàng đã tỉnh từ lâu và chứng kiến tất cả.
Becky đâu hề biết vì mình lại làm khổ bao nhiêu người như vậy. Cảm giác tội lỗi làm nàng không thể nào ngủ yên.
Đêm nay, có tận bốn người không ngủ được.
Ở nơi xa ấy, có một Sarocha cũng đang đau đến không thể thở nổi \- Hết thật rồi sao? Cô và Nàng thật sự không có duyên đến vậy sao?
Ông trời đối với Cô, luôn luôn là bất công đến như vậy.
TBC