Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 36: Cuộc vui não cũng sẽ tàn
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 36: Cuộc vui não cũng sẽ tàn
Thế là trưa ngày hôm sau, hai con người “vận động” cả đêm cuối cùng cũng tỉnh giấc. Lại thêm khoảng thời gian ôm ấp, tâm tình ỉ ê. Họ rời giường đi ăn “sáng” cũng đã là chuyện của 13 giờ trưa ngày hôm đó.
Freen chở Nàng đi ăn mấy món đặc sản của thành phố biển xinh đẹp \- Chiang Mai. Cả hai quyết định chiều sẽ đi Huay Nam Dang ngắm biển trời mây bồng bềnh và ở lại đó một đêm tại resort.
Trong quán ăn bình dân tại trung tâm thành phố, Freen đang say xưa cuốn nem nướng cho nàng:
“Chị ăn đi, để em tự làm được rồi.”
Đây là lần thứ ba nàng muốn tự được cuốn đồ ăn, nhưng Freen vẫn mặc kệ, im lặng mà làm việc với cuốn nem đang đặt ngay ngắn trên đĩa trước mặt.
Tâm vài phút sau, Freen đưa cuốn nem cho Nàng , trừng mắt:
“Để chị làm cho em, chị muốn chăm sóc em, nếu em cái gì cũng tự làm vậy còn cần người yêu làm gì?”
Nàng được cưng chiều đến phát hoảng, ngoan ngoãn im lặng ngồi ăn mà không dám nói gì nữa.
Thỉnh thoảng Freen đưa tay vén mấy sợi tóc loà xoà cho Nàng nhưng phần lớn thời gian vẫn là chăm chút miếng ăn cho cô gái nhỏ này hơn.
Becky không nói thêm gì, chỉ hạnh phúc mà tận hưởng mọi thứ.
Từ lúc Nàng làm việc ở Bangkok ,tất cả mọi thứ nàng điều phải làm một mình. Ngoài những lúc đi với Kath, nàng điều phải đi ăn một mình.
Trưa nào đi thị trường cũng lủi thủi đi tìm quán để ăn, nên hiện tại, khi có người ăn cùng lại còn được chăm sóc cẩn thận, bất giác Minh Tuệ thật sự cảm động xém chút nữa là rơi lệ.
Những điều nhỏ nhặt nhất, bao giờ cũng dễ dàng đánh vào nơi yếu mềm trong sâu thẳm trái tim của mỗi người.
Nàng yêu Chị thật nhiều, vì sự ân cần ấp áp của chị mà hạnh phúc.
Quen nhau bốn năm, Freen đã thay đổi nhiều lắm. Thay đổi theo hướng tích cực.
Khi xưa mới yêu, chị rất vô tâm, còn Nàng lại là một người để ý. Cũng vì thế nàng đã khóc vì chị vô số lần.
Sự dịu dàng của chị bây giờ, là bốn năm thanh xuân nàng đánh đổi, nhắc nhở. Chị cũng vì nàng mà dần thay đổi. Becky lại lần nữa rưng rưng, thật sự biết ơn vì điều đó.
Freen còn đang bận cuốn rau vào nem cho nàng nên không thấy, nếu chị ngước mắt lên nhìn nàng một giây thôi, sẽ thấy nước mắt chực trào nơi khóe mắt của nàng cho xem.
Sau khi cả hai ăn xong, Free và Nàng bắt đầu đi Huay Nam Dang. Đây là một Huay Nam Dang không nổi tiếng như Pai nhưng nơi đây được coi là địa điểm có biển sương mù đẹp nhất Thái Lan, hưng lại khá đông vì cảnh đẹp như chốn tiên cảnh. Freen chở nàng ngồi sau xe máy, đi hồi lâu, đến tận chập choạng tối mới đến nơi.
Nơi này khá gần cách xa thành phố Chiang Mai khoảng 3 giờ. Cả hai gửi xe rồi cùng vào resort để nhận phòng đã được chị đặt trước. Sau khi thay đồ xong, Freen nắm tay Minh Tuệ chậm rãi đi dọc bờ biển.
Cả khu đã lên đèn sáng rực rỡ. Gió thổi vào mặt họ mát lạnh, đầy sảng khoái. Xa xa vài gia đình làm tiệc nướng trên bờ cát. Không khí đầm ấm, vui vẻ lan tỏa khắp nơi, làm cả hai thấy vui lây.
Freen và Nàng đi chân trần, mười ngón tay đan chặt vào nhau, dạo bước trên cát, lắng nghe tiếng sóng rì rào. Lắng nghe nhịp đập con tim của nhau.
Becky chỉ ước thời gian này mãi mãi ngừng lại, hạnh phúc nhiều đến mức làm nàng sợ hãi, bất giác buộc miệng hỏi:
“Lỡ sao này chị không thương em nữa thì sao?”
Freen quay qua nhìn nàng:
“Đồ ngốc này, cứ nghĩ cái gì không đâu không á, không thương em thì chị thương ai?”
Nàng vẫn lo lắng nhưng không muốn phá vỡ bầu không khí tuyệt vời này, mè nheo:
“Người ta đạp trúng vỏ sò nên đau quá nè, cõng người ta đi.”
Dư biết con Mèo nhỏ chỉ xạo sự thôi, nhưng cô vẫn yêu chiều nói:
“Oke vợ yêu, leo lên đây nè, chị vợ cõng em vợ cho.”
Nàng ôm chặt cổ chị, áp tai vào cổ Chị, im lặng nhắm mắt tận hưởng.
Freen chầm chậm đi trên cát, trên lưng cõng theo cả thế giới nhưng cảm giác nhẹ hẫng, đáng lo:
“Em gầy quá rồi vợ.”
Freen tiếp tục thì thầm đủ cho Người trền lưng nghe thấy và cơn gió thoáng qua nghe được:
“Em là món quà tuyệt vời nhất mà chị nhận được. Cả đời này, chị chỉ có mỗi mình em.”
Chị ngọt ngào như là làn gió xuân, ngọt đến mức nàng tưởng chừng như mình sắp đau răng vì chị. Becky ngượng ngùng không biết nói sao, chỉ biết ôm chặt cổ chị mà im lặng. Tim cũng vì thế mà đập rộn ràng.
Tình yêu, thật làm cho con người ta mê muội.
…
Khi qua vùng tối, sắp đến chỗ đông người Freen thả Nàng xuống đất. Cả hai vào quán mini bar của Resort, quyết định gọi vài chai bia để cùng nhau nhấm nháp.
Becky tựa đầu vào vai Chị, ngắm biển đêm trước mắt. Gió biển thổi mạnh vào mặt, mang theo hương vị của Chị. Đây là quê chị, là quê người yêu của nàng. Becky lại lần nữa cảm thấy cảm xúc đang trào dâng.
Bốn năm trước, ước mơ của nàng luôn là được đi Chiang Mai gặp chị. Bốn năm sau, cuối cùng nguyện vọng cũng đã thành thực. Nàng đã lớn thật rồi, đã có thể làm được mọi điều mà mình muốn.
Thật may mắn, bốn năm sau Chị vẫn ở bên cạnh và đi cùng nàng.
Freen ngồi bên cạnh, khẽ hát vu vơ mấy câu, khoé miệng nhếch lên, mắt đăm đăm ngắm nhìn mỹ nữ trước mặt, cảm thán vẻ đẹp của nàng. Chị biết em đang rất vui, chị biết điều đó vì chị cũng đang cảm thấy như vậy.
“A!!!”
Freen kêu lên mấy tiếng xuýt xoa, Nàng giật mình:
“Chị sao vậy?”
Freen ôm đầu, nhăn mặt lại:
“Chị hơi đau đầu, chắc do hôm nay đi xa nhiều nên mệt quá.”
Nàng lo lắng:
“Vậy mình về resort nhé?”
Freen gật nhẹ đầu. Cả hai nắm tay nhau ra về, chị có vẻ vẫn còn khó chịu nhiều lắm. Đêm đó, Becky muốn chị được nghỉ ngơi nên đã quyết định để chị ngủ sớm.
Nàng nằm trên giường, ôm chặt chị, hít hà mùi hương trên cơ thể:
“Chị vợ còn đau đầu không?”
Freen lắc lắc nhẹ cái đầu:
“Chị bớt rồi, không sao nữa.”
Nàng dụi đầu vào cổ chị, mút mạnh mấy cái làm vết đỏ xanh hiện rõ lên:
“Vậy mình ngủ sớm nhé! Chị cũng mệt nhiều rồi.”
Freen xoay qua, ôm gọn cả thế giới mình vào lòng, khẽ vuốt ve đôi bồng đào trắng nõn. Tinh nghịch véo vào hạt đậu mấy cái. Đặt môi chị lên môi nàng liếm láp thưởng thức.
Đêm đó, cả hai ôm nhau ngủ say đến sáng. Họ dán chặt vào nhau đến độ, một milimet hở thôi cũng đủ làm họ thấy xa rời nhau.
Khi Freen đã chìm vào giấc ngủ, tiếng thở chị đều đều. Becky vẫn còn thao thức lo toang.
Nàng nghĩ về tương lai, nghĩ về hai đứa, nghĩ về gia đình đôi bên, nghĩ về chuyện come out của cả hai.
Thoáng chút sợ hãi mơ hồ. Liệu bình yên quá, có phải là dấu hiệu của cơn bão lớn sắp ập đến rồi không?
Nàng cố gắng vỗ về mình vào giấc ngủ, cố gắng để bớt lo âu.
Vì nàng sợ, sợ nếu có chuyện gì, nàng sẽ không mạnh mẽ được như bản thân mình nghĩ mà sẽ gục ngã mất.
Nàng thật sự sợ mất Chị, nếu mất chị, nàng sẽ không sống nổi.
Trong tình yêu, kẻ yêu nhiều hơn luôn là kẻ thua cuộc. Becky lại yêu Freen nhiều đến vậy, yêu nhiều đến mức ích kỉ cực đoan, muốn trói buộc, chiếm hữu chị, để chị phải bên nàng cả đời này.
Đêm khuya dần, biển dường như cũng đã ngủ vùi, mọi thứ im lặng tuyệt đối. Freen bên cạnh xoay người, Becky cuối cùng cũng bị cơn buồn ngủ đánh gục, nặng nề chìm vào giấc ngủ đầy lo toan, hai hàng chân mày vẫn còn nhíu chặt lại không thể thả lỏng.
…
TBC