Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 31: Tạm biệt Chị Vợ
Sau một đêm mây mưa cuồng nhiệt, Freen bị đánh thức do tiếng chuông báo thức điện thoại réo gọi.
Chị uể oải mở mắt nhìn quanh. Cảm nhận được một khối thịt mềm mại đang ôm chặt lấy eo mình, Cô khẽ mỉm cười, xoay mặt qua nhìn Mèo nhỏ đầy sủng nịnh.
Phía dưới của chị vẫn thật đau nhức, lại nhìn sang cổ của nàng là chi chít vết xanh đỏ, liếc mắt xuống bầu ngực trắng của em ấy, bên dưới của chị lặp tức lại một trận đau nhức, rỉ nước.
Khẽ thở dài, Freen nếu không cần phải ra bến xe gấp, cô chắc chắn sẽ lật con mèo nhỏ này lên và giày vò thêm một phen nữa nha.
Nhẹ nhàng rút tay ra khỏi đầu nàng, cô đi xuống giường, nhặt nhạnh lại quần áo xếp gọn gàng. Gom nến, bong bóng và ti tỉ thứ khác cô đã bày trí hôm qua để vào một chỗ.
Freen vươn vai một cái, bước vào nhà vệ sinh. Xả nước thật mạnh xối bỏ mọi mệt mỏi, đau nhức.
Đang chìm đắm vào dòng nước mát thoải mái, chị cảm giác có một vòng tay ôm chặt mình từ phía sau, Freen mỉm cười:
“Sao em không ngủ thêm chút nữa đi?”
“Thôi, tranh thủ dậy sớm để chị trễ giờ ra bến xe của chị vợ nữa.”
Freen xoay người lại, xoa đều xà phòng khắp người nàng, nhẹ nhàng kì cọ khắp nơi. Cô dừng lại mấy vết xanh tím trên cổ người yêu, đau lòng mà khẽ hôn lên đó.
Khi hai người tắm xong, cũng chỉ mới hơn sáu giờ sáng. Cả hai đã chuẩn bị quần áo chỉnh tề. Becky đã đem theo đồ đi làm, tiễn Chị xong sẽ vào công ty luôn mà không về nhà nữa. Họ quyết định sẽ ăn sáng luôn trong bến cho tiện.
Hiện tại trước mắt Nàng là tô phở nghi ngút khói, thơm phức. Bỗng dưng nàng lại có cảm giác hụt hẫng, dường như sắp mất đi thứ gì đó vì cứ nghĩ đến Chị đã sắp đến giờ về lại Chiang Mai. Buồn bã cất giọng khô khốc, Nàng dặn dò chị:
“Chị về cẩn thận nha, về tới công ty rồi nhớ nhắn tin cho em đó. Mà lên công ty đừng làm việc nhiều quá kẻo mệt nữa.”
Freen vốn dĩ rất bận rộn, cô về tới nơi sẽ không về nhà mà lên thẳng công ty để làm luôn, chị nói công việc của chị không thể bỏ được ngày nào. Nàng lại càng thương Chị nhiều hơn, vì nàng mà chị phải cực khổ đi đi lại lại như vậy.
Freen chăm chú lắng nghe nàng nói, mỉm cười gật đầu:
“Em đừng buồn nữa đó, ít hôm nữa chị lại vào thăm em mà.”
“Dạ.”
Khẽ dạ một tiếng cho chị an lòng, Nàng lại chú tâm vào bát phở của mình, nhanh chóng xử lí sạch sẽ.
Cô phải làm thủ tục check vé sớm, Nàng đứng bên ngoài nhìn chị lẫn vào dòng người xếp hàng chờ đợi tới lượt mà mắt rưng rưng.
Nhìn thấy Mèo nhỏ như thế, Chi có chút không nỡ, bỏ va li tại chỗ. Vượt ra khỏi dòng người đông đúc, chạy lại ôm Nàng vào lòng, chị khàn giọng, nói nhỏ:
“Vợ ngoan, em đừng buồn nữa, chị sẽ lại vào thăm em mà. Vợ về đi, đừng đứng chờ chị, sắp đến lượt chị rồi.”
Nàng ôm ghì lấy chị thật chặt, rồi buông ra. Cô vẫn đứng đó đợi chi nàng đi khuất sau cánh cửa kính mới quay lại tiếp tục xếp hàng.
Yêu xa, bao giờ tiễn người kia về cũng là khoảnh khắc nặng lòng nhất.
Becky chỉ đợi Chị đi khuất rồi nàng mới quay lại chỗ cũ đứng nhìn, chỉ thấy được bóng lưng cô đơn của chị hòa vào dòng người đông đúc hối hả đang làm thủ tục cho kịp chuyến xe.
Becky thấy chị đang đứng để kiểm tra an ninh, rồi đi khuất hẳn vào các phòng chờ.
Cảm giác hơi buồn tủi, chỉ ít phút nữa thôi, cô và chị lại cách xa năm trăm kilomet.
Vẫn còn sớm lắm, Becky quyết định lên công ty sớm một bữa. Nghĩ là làm, nàng lấy điện thoại nhắn cho Freen một tin nhắn:
“Chị về mạnh giỏi nhé, em lên công ty đây, yêu chị vợ rất nhiều.”
Nàng cất điện thoại vào túi xách, đi ra been ngoài bắt một chiếc xe rồi chạy qua công ty. Vì vẫn còn sớm lắm, mọi thứ vẫn im lìm chưa có ai đến.
Becky ngồi trên bậc tam cấp đối diện cửa phòng công ty, vừa uống sữa đậu nành, vừa ngẫm nghĩ vài chuyện. Thỉnh thoảng hát một vài câu vui vẻ gì đó.
“Hôm nay đi làm sớm thế em?”
Chị trưởng phòng Pin hỏi Nàng khi thấy nàng đang ngồi cười ngây ngốc một mình hát vu vơ gì đấy có vẻ rất vui.
Becky giật mình vì câu hỏi bất ngờ vang lên bên cạnh mình, xoay qua thấy chị Pin nàng thở phào nhẹ nhõm:
“Dạ, lâu lâu em muốn đi sớm một hôm ạ.”
Nhìn nụ cười rạng rỡ vui vẻ của nàng, Pin thấy tò mò, lại tinh ý nhìn thấy ẩn hiện sau lớp áo sơ mi mỏng là chi chít vết xanh đỏ. Cô nhíu mày nghỉ đến hôm qua là Valentine, mặt ngày càng xám đi hơn.
Không khí bỗng chùng xuống, Pin không nói gì nữa mà tức giận mở cửa công ty bước vào trong, bỏ lại một Becky không hiểu gì cả đang ngồi tại chỗ:
“Chị trưởng phòng tới tháng hay gì vậy? Cô có làm gì đâu chứ?”
Nén lại nghi hoặc, Nàng bước vào chỗ làm việc của mình, Pin vừa đi đâu đó qua phòng lưu trữ đã quay lại phòng, ôm theo một chồng tài liệu cao ngất:
“Hôm nay em lại làm việc ở công ty đi, làm cho chị hết số tài liệu này, nhớ cẩn thận đừng để sai sót.”
Pin nói xong, mặt lạnh tanh đi về chỗ của mình mà mở máy tính lên.
“Chào cậu.”
Nàng còn đang ngơ ngác thì Kath cất giọng chào rồi từ sau đi tới, đập tay cậu ấy vào vai nàng. Cậu kéo ghế ngồi sát vào nàng, tựa đầu vào vai nàng một cách tự nhiên rồi nói:
“Hôm nay tớ đi thị trường ở trung tâm ICON SIAM á, cũng gần chỗ của cậu, trưa đi ăn cơm chung nhé.”
Becky chưa kịp trả lời thì Pin đã lên tiếng:
“Em ấy hôm nay làm việc ở văn phòng, em điểm danh xong thì đi thị trường đi Kath. Đi sớm để làm cho hết công việc.”
Kath khó hiểu nhìn sang vẻ mặt cau có xinh đẹp của chị họ, tò mò hỏi:
“Chị lại giao cho Becky một đống tài liệu nữa à, sao cứ bắt cậu ấ… y…”
Kath chưa kịp nói hết câu, Pin đã cắt ngang lời, chị nhìn cậu với ánh mắt uy hiếp, thách thức cậu ấy dám nói thêm một từ nào nữa.
Trưa ngày hôm đó, Becky đi ăn trưa với cả công ty. Pin ngồi đối diện nàng, gương mặt hầm hầm đáng sợ. Nàng im lặng không dám nói gì, cũng không hiểu mình làm gì sai.
“Em ăn đi.”
Pin vẫn còn lạnh giọng nhưng đã có chút “dễ chịu” hơn, đẩy cái bát đầy tôm đã lột vỏ qua cho nàng . Becky nhìn chị, chỉ dám nhận không dám từ chối khi thấy ánh mắt khủng bố của Pin.
Pin vốn dĩ cảm thấy rất khó chịu, lại có cảm giác mình thật trẻ con, nhưng cứ nhìn thấy mấy vết xanh đỏ, còn chiếc nhẫn mới toanh mà Becky đeo ở ngón áp út, cô cảm thấy thật sự rất tức giận. Cảm giác như cô đang bị phản bội.
Nhưng suy đi nghĩ lại, Nàng không có làm gì sai. Cô lại lấy việc công trả thù riêng như vậy, thì hóa ra cô thật nhỏ nhen, ích kỉ sao?
Becky ở bên cạnh cô mỗi ngày, còn Freen lâu lắm mới gặp em ấy, cô vẫn còn rất nhiều cơ hội mà, không nên vì những chuyện vậy mà làm hư mọi chuyện được.
Nghĩ như thế, Pin có chút nhẹ nhõm, lại muốn chiều chuộng chăm sóc cho Nàng như trước. Nhưng cô lại phải tỏ ra thật hung dữ với em ấy, để em không thể từ chối sự chăm sóc của cô được.
Buổi chiều hôm đó Nàng lại có hẹn với Kath một buổi ăn cũng không tiện từ chối dù gì nàng chấp nhận lời mời này cũng là vì nàng muốn chuộc lại lỗi lầm về việc nàng đã hiểu nhầm Kath trong sáu năm qua, mà vô tình ghét cậu ấy. Nàng thật sự muốn làm người bạn tốt đúng nghĩa của Kath.
Kath thật sự tốt, nhưng nàng và cậu ấy không thể nào nữa, tình yêu trẻ con ngày xưa, cũng chỉ còn là một kỉ niệm đẹp với Nàng nữa mà thôi.
Nàng lại càng không muốn cậu ấy vì sự quan tâm của mình mà hiểu lầm. Cậu ấy dư biết nàng đã có Freen rồi.
Bản thân nàng lại càng không muốn để mối quan hệ của mình và Chị bị xao nhãng bởi người thứ ba, vì thật sự, sẽ không có ai vui vẻ được vì điều đó đâu.
TBC