Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 27: Em Hứa Với Chị
Tối hôm đó Becky vội về nhà chuẩn bị mọi thứ, tắm rửa xong, vừa sấy tóc, vừa ngắm ngía tủ đồ. Nàng chọn cho mình một bộ váy liền thân màu đen hở cả lưng. Khoe trọn tấm lưng trần gợi cảm trắng không tì vết của mình. Cổ áo chữ V khoét sâu, hở vừa đủ, ẩn hiện bên dưới là cặp bồng đào trắng nõn nà, sẵn sàng thu hút ánh nhìn của người đối diện một cách triệt để.
Chiếc váy đen xẻ tà, một bên chân dài, thon gọn lấp ló bên dưới lớp vải bồng bềnh, tạo cảm giác như Nàng cao thêm được vài centimet, càng thêm phần quyến rũ, nữ tính.
Chọn cho mình một kiểu tóc vấn cao, uốn vòng đuôi tóc cho tới khi hết đuôi tóc thì kẹp ghim lại, giấu đuôi tóc vào phía bên trong. Với hai phần tóc bên thái dương, dùng tay xoắn lại, thả nhẹ cho nó trông thật tự nhiên, lả lướt có phần tùy hứng nhưng trông cực kì bắt mắt và tinh tế.
Becky chọn cách trang điểm nhẹ nhàng nhưng không qua loa. Chọn phấn màu hồng nhạt, thoa vòng tròn từ vùng gò má trước và thoa đều ra xung quanh. Màu mắt xanh khói đánh phủ nhẹ toàn bộ phần mí mặt. Tinh ý chọn lông mày với màu nâu tối kết hợp hài hoà với mi cong bằng mascara cho đôi mắt nàng càng sáng mịn, sắc nét trong đêm.
Màu son đỏ cam hơi đậm một xíu, thêm lớp son bóng làm cho đôi môi thêm phần căng bóng, mọng nước, làm ai nhìn thấy chỉ muốn cắn một cái mà thôi.
Nàng sau một hồi đắn đo, quyết định sẽ chọn cho mình mùi nước hoa dịu ngọt, nhẹ nhàng, rất có cảm giác tươi mới, mát lịm.
Hài lòng ngắm nhìn mình trong gương rồi nhẹ gật đầu mỉm cười. Nàng chắc chắn Chị sẽ thích mình như thế này.
Vì Freen, Becky đã thật sự nhọc lòng mà chăm chút cho chính mình. Trong mắt người khác, nàng ra sao không quan trọng, nhưng trong mắt Chị, nàng phải thật sự đẹp nhất và hoàn hảo nhất.
Nhìn đồng hồ cũng sắp tới giờ hẹn nên Nàng bắt một chiếc xe để đi, Rất mau chóng, chiếc xe đã đến nơi cần đến. Khi xe ngừng bánh trước cổng khách sạn LW, Becky bước xuống xe, hít sâu một hơi lấy lại tinh thần.
Cố gắng làm cho nhịp thở ổn định hơn rồi lấy điện thoại ra, bấm dãy mười số quen thuộc. Đầu bên kia đổ những hồi chuông dài, rồi nhanh chóng có người bắt máy:
“Chị nghe đây Vợ bé nhỏ ơi, em đến chưa?” – Giọng nói dịu dàng của Chị bên kia điện thoại vang lên. Nàng nghe thấy giọng chị mà thêm phần an tâm, nhẹ nhõm.
Cất giọng nhẹ nhàng, trong trẻo, Nàng khẽ nói:
“Em đến rồi, chị đang ở đâu?”
“Chị đang ở nhà hàng của khách sạn á, ở trên sân thượng của tòa nhà. Em nói với nhân viên họ sẽ dẫn em lên đây. Chị ngồi ở bàn số 4.”
Freen nói xong, còn cẩn thận dặn Mèo nhỏ của mình lần nữa mới an tâm mà tắt máy. Becky cất điện thoại vào túi xách nhỏ rồi thướt tha đi vào cổng chính của khách sạn.
Sau một hồi hỏi thăm nhân viên lễ tân và được một anh nhân viên đẹp trai khác nhiệt tình dẫn đến thang máy, Nàng lại một lần nữa đang hồi hộp đứng trong thang máy chờ đợi giây phút được gặp Freen.
Nhìn chính mình trong gương, chỉ thấy một cô gái xinh đẹp đang lo lắng, hai hàng chân mày nhíu lại. Lập tức Nàng tự mỉm cười, lấy lại tinh thần ngay. Nàng tự nhủ:
“Gặp Chị phải cảm thấy vui vẻ chứ, tại sao mình lại lo lắng như thế này?”
Bật cười vì mình thật ngốc nghếch, mãi mê suy nghĩ, cuối cùng thang máy cũng đến nơi.
“Ting… Ting.”
Nhà hàng này vốn thuộc quyền sở hữu của khách sạn LW, nó nằm tại tầng 25 của khách sạn. Tại đây, chúng ta có thể ngắm nhìn trọn vẹn được toàn Thành Phốnhoa lệ với không gian lãng mạn bật nhất mà hiếm nơi nào có được.
Nhà hàng được chia làm hai không gian là phòng máy lạnh và ngoài trời, khá hòa hợp với thiên nhiên nhờ những cửa sổ lớn, có view nhìn bao quát thành phố.
Nàng lại thầm nghĩ:
“Chị Freen thật sự rất biết cách chọn chỗ đó, nàng rất thích chỗ này. Ăn tối ở đây với chị, vào dịp kỉ niệm đặc biệt của hai đứa, quả là một trải nghiệm rất tuyệt vời.”
Khi Becky vừa bước ra khỏi thang máy, một nhân viên hỏi và dẫn nàng đi đến tận bàn số 4 đã được đặt trước.
Nơi đó Freen đã ngồi đợi sẵn, thấy nàng, chị đứng dậy đỡ lấy mấy món đồ mà nàng cầm, cẩn thận kéo ghế ra đợi cục bông nhỏ ngồi xuống, điều chỉnh sao cho thật thoải mái, rồi chị mới đi về phía ghế đối diện mà ngồi xuống.
Becky ngắm nhìn Freen bằng xương bằng thịt trước mắt mà có phần rưng rưng. Chị vẫn xinh đẹp như ngày nào, nhưng gương mặt có phần mệt mỏi hơn lần gặp lúc trước.
Nàng mỉm cười với chị, im lặng không nói gì.
Hai người cùng nhìn nhau, không ai nói gì, mọi tình cảm đều thể hiện hết qua ánh mắt. Freen để tay lên bàn, lặng lẽ nắm lấy bàn tay hơi run rẩy của nàng đang đặt gần ly rượu.
Khẽ vỗ về, chị cất giọng khàn khàn, tràn đày yêu thương, nhỏ giọng:
“Hôm nay Vợ bé nhỏ của chị đẹp lắm, chị rất nhớ em.”
Becky hạnh phúc, mỉm cười đáp lại:
“Em cũng nhớ chị lắm \- Chị Vợ của em.”
Làn gió đêm nhẹ thổi qua hai người, xua đi cảm giác ngượng ngùng e ngại của cả hai. Mùi thơm quen thuộc của Freen bay quanh quẩn chóp mũi của Nàng, làm nàn lại càng thêm thổn thức, muốn bất chấp mọi ánh nhìn mà chạy đến ôm chầm lấy Chị.
Một vài sợi tóc nghịch ngợm bay tán loạn trên gương mặt xinh đẹp. Freen dịu dàng vén gọn chúng ra sau tai cho em.
Becky nhẹ nghiêng đầu, dường như đang dịu dàng mà dùng đôi gò má mình mơn trớn mu bàn tay mềm của Chị. Chị bật cười béo má nàng một cái nhẹ, rồi thu tay về.
Hôm nay Freen mặc một chiếc áo sơ mi đen oversized kết hợp với áo khoác Blazer cũng đen nốt. Thêm đôi giày Boot Ankle, nhìn chị trông thật sự rất chất.
Freen năm nay đã hai mươi lăm tuổi rồi, cũng sắp sang sinh nhật hai mươi sáu tuổi, nhưng trông chị thật sự rất trẻ. Phong cách thời trang của chị hay làm người khác lầm tưởng vẫn còn là sinh viên.
Nàng lại ngắm nhìn Chị không dời được mắt. Nàng say mê vẻ đẹp này, say mê mọi thứ thuộc về chị. Em yêu Chị hơn hết thảy mọi thứ trên đời.
Freen đang xoay qua nói phục vụ gì đó, khi quay lại nhìn thấy Mèo con đang ngây ngốc nhìn mình, chị bật cười, với tay qua đối diện nhẹ xoa đầu nàng:
“Em nhìn gì đó?”
Nàng giật mình, xấu hổ, bất giác đỏ mặt. Giả vờ ho khan vài tiếng, lảng sang chuyện khác:
“Không có gì. Em có mua bánh kem đó, lấy ra nha.”
Chị gật đầu, thay nàng lấy bánh ra khỏi hộp.
Chiếc bánh khá đơn giản màu xanh nước biển. Bên trong là bánh plan bên dưới là lớp bánh bông lan mịn. Trên mặt bánh đơn giản chỉ là ảnh lịch của tháng 2, có một trái tim đánh dấu ngày 14/2 và hai người con gái vẽ cách điệu khá nghệ thuật.
Chiếc bánh nhỏ xíu nhưng cực kì xinh xắn và ý nghĩa. Freen lấy điện thoại ra chụp một ảnh cái bánh, rồi nhờ phục vụ gần đó chụp cho hai đứa. Chị đứng sau lưng nàng . Tựa đầu vào vai, mỉm cười thật tươi.
Trông hai người đều cực kì hạnh phúc.
Mùi thơm nhẹ của lọ hoa hồng trên bàn làm cho không khí thêm phần nhẹ nhàng, lãng mạng. Cụng nhẹ ly vang đỏ, cả hai cùng chúc mừng ngày Valentine, chúc mừng tròn bốn năm mà hai người đã đi bên cạnh nhau.
Nàng thấy sự cảm động vào giây phút này.
Nàng và Chị cùng nhau trò chuyện, kể nhau nghe về công việc, về mọi thứ khi không có nhau bên cạnh. Cùng cắt bánh kem, ngồi bên nhau lặng im mà ngắm nhìn cảnh vật về đêm dưới cái gió se se lạnh.
Becky thật sự muốn giây phút này mãi ngừng lại. Nghĩ đến ngày mai chị phải về. Nàng cảm giác cảm xúc mình dường như chùng xuống hẳn, buồn hiu hắt.
Một bàn tay mát lạnh véo má nàng một cái:
“Sao cục cưng của chị lại buồn rồi?
Freen nhìn nàng với ánh mắt dịu dàng cưng chiều, chứa đựng cả vạn điều muốn nói.
“Mai lại phải xa chị nữa rồi, gặp được có chút xíu thôi à.” – Nàng đưa ánh mắt nhìn xa xăm ra ngọn đèn đường nhỏ xíu bên dưới buồn rầu nói.
“Đừng buồn mà, em buồn chị đau lòng lắm. Chị sẽ sắp xếp để sớm gặp lại em. Há miệng ra nè.”
Nàng cười cười, há miệng to ra, ăn lấy miếng bánh kem mà Chị đút cho, cảm giác vơi đi được phần nào buồn bả.
“Hoa chị tặng em đẹp không? Chín mươi chín hoa hồng đỏ, tượng trưng cho tình yêu vĩnh cữu đó.” / Freen cười rạng rỡ nói.
“Dạ đẹp lắm ạ, em rất thích, nhưng tại sao lại gửi về công ty em mà không gửi về nhà?” – Becky nhìn thấy hình ảnh mình ngập tràn trong đôi con ngươi của chị, dường như trong mắt chị, chỉ có mỗi nàng.
“Để đánh dấu chủ quyền chứ sao, vợ chị xinh đến vậy mà.” – Freen cười nhẹ rồi nói, một tay cho vào túi áo, lấy ra một cặp nhẫn:
“Chị tặng em, chúng là một cặp đó, sau này chỉ cần mỗi chúng ta còn giữ nó, thì dù có như nào cũng sẽ quay về bên nhau nhé, hứa với chị đi.”
Freen đeo chiếc nhẫn vàng nhỏ có những họa tiết lấp lánh, mặt trong khắc chứ F love B vào ngón áp út cho Nàng.
Nhìn chiếc nhẫn nhỏ xíu vừa in trên ngón tay, lấp lánh sáng rực trên nền da trắng nõn của mình. Nàng bất giác trào dâng lên một loại cảm xúc mãnh liệt, mấp mái môi đủ để một mình Chị nghe:
“Em hứa với chị.”
TBC
Cảnh báo Chap sau có quỷ sau lưng mấy bà đó.
Nhớ vote cho chui nữa ha :3