Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 24: Lạc nhau có phải muôn đời.
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 24: Lạc nhau có phải muôn đời.
Sáng sớm hôm sau, Becky giật mình thức giấc vì bị tia nắng chiếu thẳng vào mặt.
Uể oải ngồi dậy, cảm thấy ngán ngẫm chính mình, hôm qua nàng lại quên kéo rèm rồi.
Ôm đầu đau như búa bổ, Becky chợt nhớ đến chuyện hôm qua, nàng đi nhậu với mấy chị đồng nghiệp, sau đó say mèm, rồi không thể nhớ gì nữa. Vậy sao nàng lại về được đến nhà chứ?
Cổ họng khô khốc, Nàng lê từng bước ra ngoài định bụng uống cốc nước. Vẫn còn sớm lắm, chỉ mới có bảy giờ thôi, chưa đến giờ đi làm.
Đang loay hoay mở cửa phòng. Nàng nghe tiếng chị họ Prik hỏi:
“Hôm qua ai đưa em về vậy?”
Becky vẫn ngơ ngác hỏi lại:
“Ai chị? Người đó trông thế nào?”
Chị Prik nhíu mày nói:
“Cô ấy kêu là trưởng phòng của em.”
Nàng chợt nhớ ra, mỉm cười rồi trả lời chị họ:
“Dạ chị Pin , trưởng phòng của em, có gì không vậy chị?”
Prik vẫn nhíu mày nghi hoặc, định hỏi gì đó nhưng lại thôi, chị chỉ nói:
“Không có gì, chỉ là định kêu em sau này đừng say mèm như vậy nữa, không tốt đâu. Dì với dượng giao em cho chị, chị không để em có chuyện gì được.”
Becky cảm giác tội lỗi, nàng cười ngượng rồi nói xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa đâu.
“Chị có mua đồ ăn sáng cho em rồi đấy, thuốc giải rượu bia nữa, em ăn sáng, uống thuốc rồi hả đi làm.”- Prik vào phòng chị, không quên với ra nói với nàng.
Becky vui vẻ, cười tươi với chị Prik rồi nói:
“Cám ơn chị nhiều, yêu chị nhất trên đời.”
“Thôi ăn nhanh đi cô nương, xạo sự quá đi.”
Chị cũng cười lại rồi đi nhanh vào phòng đóng cửa.
____
Hôm nay là thứ bảy, Becky chỉ làm buổi sáng, nàng chọn cho mình bộ quần áo thoải mái một chút, lên công ty sớm hơn mọi ngày, đầu nàng thật sự đau nhức, muốn đi sớm hít thở không khí trong lành.
Tới giữa trưa, đã đến giờ tan làm, Nàng muốn tranh thủ về nhà sớm, nên từ chối mời đi ăn của Chị Pin, Nàng thật sự muốn được ngủ một giấc.
Năm giờ chiều hôm đó, Becky đang say giấc nồng thì giật mình bởi tiếng chuông điện thoại.
Còn ngái ngủ, nàng với tay tìm chiếc điện thoại, nhìn thấy số, biết ngay đó là Freen mà:
“Dạ em nghe đây Chị?”
“Ừ, hôm qua mấy giờ em về?”- Freen hỏi ngay.
“Dạ em cũng không nhớ, em về là ngủ ngay.”- Nàng thật sự không nhớ nổi.
“Hừm….em uống nhiều lắm à?”
Mèo nhỏ bất giác chột dạ mà chối ngay:
“Dạ không có, ngày mai chị có về quê không?”
“Có đó, tối nay chị về luôn, tối ngày mai chị mới ra lại. Cục cưng ăn gì chưa?”
Freen bỗng thay đổi xưng hô làm Nàng Bật cười:
“Dạ chưa, còn sớm mà. Giờ em tắm rồi ăn luôn, chị mới đi làm về đúng không? Mau đi tắm rồi ăn cơm đi nha, bao giờ về tới quê thì gọi báo em biết nha.”
“Ừ, bye bye em.”
“Dạ, bye bye chị, yêu chị nhiều. Moakzzz.”
Nàng hôn gió vào chiếc điện thoại rồi mỉm cười tắt máy bước xuống giường.
_____
Thấm thoát Becky làm ở công ty được hơn một tháng.
Tình cảm của Nàng và Freen cũng trôi qua đều đều mỗi ngày như thế, chỉ là yêu xa mà, thì làm gì có thể đặc sắc hơn?
Nhớ nhau chỉ biết facetime nhìn mặt nhau qua màn hình điện thoại. Không thì gọi nhau để nghe giọng cho đỡ nhớ. Chứ làm gì có thể chạm vào nhau, ôm chặt hay vỗ về những lúc tủi thân?
Có những đêm Nàng cô đơn, Mà bản thân thật sự muốn cùng Chị mà… hừm… nhắn tin “bậy bạ” một tí.
Cứ nghĩ đến thôi, đã làm Nàng tự thấy ngượng với chính mình, tự giác đỏ mặt rồi.
Vài hôm nữa là Valentine, cũng là ngày kỉ niệm của nàng và Cô , Becky đang suy nghĩ không biết nên tặng quà gì cho chị.
Ngẩng mặt nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong gương. Khuôn mặt xinh xắn hiện lên nhưng từ bao giờ nó lại phản phất nổi buồn đầy chán chường đến thế này?
Em thật sự nhớ Chị, nhớ đến quặn thắt tâm can. Em đã chán nản cảnh yêu xa thế này lắm rồi. Cái em cần là có người cạnh bên chăm sóc.
___
Buổi sáng hôm đó công ty thông báo Doanh số mặt hàng mới do team nàng phụ trách đạt rất cao. Cao nhiều hơn kì vọng của ban lãnh đạo. Thế là sáng thứ bảy hôm đó, công ty có thông báo sẽ tổ chức tiệc tuyên dương team của chị Pin , với sự tham gia của toàn công ty, xem như là liên hoan cả công ty luôn.
Becky cảm giác có thành tựu, khá là vui vẻ. Nàng nhắn tin khoe với Cô và nói với chị rằng tối nay nàng sẽ đi về trễ một chút, chị không cần đợi đâu.
Cả buổi chiều hôm đó, Becky ở nhà ngẫm nghĩ đi dự tiệc công ty thì nên mặc đồ gì cho phù hợp?
Cuối cùng dưới sự tư vấn của chị họ Prik , chiều hôm đó, Nàng đã quyết định chọn cho mình một chiếc váy trắng kiểu công chúa, dài qua gối, chiếc váy trễ vai, để lộ ra xương quay xanh tinh mĩ và cái cổ cao trắng ngần của Nàng.
Nhà hàng nơi công ty đãi tiệc là một nhà hàng có tiếng ở Trung Tâm Thành Phố. Khi cả ba đến, cùng nhau bước xuống xe khí thể phải nói là ai nấy đều tót lên một vẽ đẹp của riêng họ, Ai ai cũng ngoái lại nhìn ba con người vừa xuống đó, những ánh nhìn ngưỡng mộ xen lẫn ghen tị. Nàng cảm giác ngại ngùng mà tập trung một chỗ đi nhanh vào nhà hàng.
Sau khi tiệc tàn, đồng hồ cũng vừa điểm mười giờ ba mươi phút. Có ai đó đề nghị đi tăng hai karaoke. Mọi người cùng đồng ý, đi tầm trên dưới hai mươi người, những người còn lại đều về nhà mà không đi tiếp vì họ đã có gia đình.
Becky, Kath và chị Pin cùng bắt một chiếc taxi để đi, Ai đó đã chọn một quán karaoke khá lớn cách nơi ở của Nàng chỉ tầm mười lăm phút đi bộ. Mọi người ca hát và tiếp tục mời bia nhau. Ai cũng vui vẻ mà nhảy nhót.
Becky cũng không tiện từ chối mà nhiệt tình uống. Có ai đó đưa micro cho nàng, trên màn ảnh hiện một bài hát mà Nàng khá thích, tay cầm ngay micro mà không suy nghĩ.
Khẽ lắc lư người theo điệu nhạc du dương của bài hát: Lạc nhau có phải muôn đời \(Ca sĩ Erik\) Becky cất lên giọng hát sâu lắng:
“Thế giới bé thế nào
Mình gặp nhau có phải muôn đời
Ngàу mà người mang đến một khúc hát không thể quên
Bài hát với những mơ mộng
Bài hát với những hу vọng
Ϲho đời ta chút vui
Ϲho đời ta chút thương
…”
Ngàу vẫn thế ấm áp tiếng nói nụ cười người với bao nhiêu buồn vui
Ϲhiều buông nắng gió vẫn khẽ hát thì thầm những khúc ca cho tình nhân
Làm sao khi con tim nhỏ bé mơ hoài những phút giâу ôm lấу người
Đời như một giấc mơ mãi không tàn vì người…”
…”
Mọi người đồng loạt im lặng lắng nghe giọng hát du dương của Nàng Giọng ca trầm ấm, nhẹ nhàng, dường như đặt hết tâm tư của người con gái vào từng ca từ. Ai ai cũng nhìn Nàng chăm chú, quên cả uống bia, có phần hưởng thụ giọng ca tuyệt vời này.
Bản thân Nàng đang chìm đắm trong bài hát. Giọng ca tuyệt vời, khuôn mặt xinh xắn cùng thân hình ma mị đẹp đến mức cô gái nào nhìn thấy cũng phải ghen tị. Nàng đứng đó mà hát, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt si mê của mọi người dành cho mình.
Becky đang đắm chìm vào cảm xúc, bất chợt nàng lại nhớ đến Chị nữa rồi. Nàng cũng sợ, sợ một ngày nào đó sẽ lạc mất Cô. Lúc đó liệu Em có sống nổi không khi thiếu vắng chị?
Yêu xa làm cho mọi thứ trở nên mong manh đến nhường nào. Nàng sợ bản thân mình, sợ cả Chị sẽ không thể nào tránh được cám dỗ.
Nếu lạc mất nhau, không còn là người yêu của nhau nữa? Thì em sẽ ra sao? Nàng không biết, không thể biết và cũng không dám nghĩ đến nữa…
TBC