Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 15 : Buổi đầu tiên đi làm, đã gặp lại người quen.
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 15 : Buổi đầu tiên đi làm, đã gặp lại người quen.
Tối hôm đó, chị Prik về trễ, nàng đi ngủ sớm. Còn bật báo thức thật sớm nữa. Cho dù nhà gần công ty, nhưng do ngày mai là ngày đầu đi làm nên nàng muốn đi thật sớm để được ghi điểm.
Công ty làm việc lúc tám giờ mỗi ngày. Nàng bảy giờ đã dậy, vệ sinh cá nhân, thay đồ, trang điểm nhẹ một chút cũng mới có bảy giờ ba mươi phút thôi.
Nàng đi xuống hầm lấy chiếc xe máy chầm chậm chạy đi, chạy thong thả trên đường. Ngắm nhìn dòng người hối hả và xe cộ đông nghẹt đang chen chút.
Thành Phố thật năng động mà, con người ai cũng vội vả cả, nếu mà Nàng cứ chậm chạp thì chắc chắn sẽ bị người ta bỏ lại xa thôi.
Suy nghĩ vẫn vơ, cuối cùng Nàng cũng chạy được đến công ty. Vừa chuẩn bị chạy xe vào hầm gửi của tòa nhà thì bảo vệ gọi nàng lại:
“Vào đây làm gì vậy?”- Chú bảo vệ tầm trên dưới sáu mươi tuổi hỏi, mặt lạnh tanh.
“Dạ con đi làm, con là nhân viên mới, nay là ngày đầu tiên ạ.”- Nàng rụt rè trả lời.
“Công ty nào, tầng mấy? Giấy tờ đâu?”- Chú lại tiếp tục hỏi cung, Nàng sợ hãi mà trả lời, giọng run run:
“Dạ công ty S&P, tầng bốn của tòa nhà ạ, con không có giấy.”
“Không có giấy thì không được vào.”
Bỗng dưng chú nạt lớn làm Nàng giật mình, mặt tái đi không còn giọt máu. Đang không biết phải làm sao, thì sau lưng vang lên giọng nói hơi quen:
“Dạ chú ơi, em ấy là nhân viên mới của công ty con, chú cho em ấy vào đi ạ.”
Giọng nói của vị cứu tinh vang lên, Nàng mừng rỡ mà quay lại nhìn xem ai mà lại quen đến thế. Thì ra đó chính là chị trưởng phòng tên là – Pin
Chị đang ngồi trên con xe AB Màu đen nhám, đôi chân dài miên man đang chống xe, chuẩn bị bước xuống. Hôm nay chị mặt áo sơ mi đen, quần jean và đôi giày ba ta cũng đen nốt. Cả người vẫn xinh đẹp và toát lên cái khí chất như ngày hôm qua Nàng gặp chị lần đầu lúc phỏng vấn.
Nàng ngại ngùng lí nhí nói cảm ơn chị. Pin cười nhẹ, đôi mắt híp lại, nói nhỏ với Nàng:
“Thấy chú vậy, chứ chú hiền lắm, không sao đâu, em chạy xe vào hầm đi, rồi đi lên công ty với chị.”- Nàng leo lên xe chạy vào hầm để gửi, đứng đợi Chị Pin lấy đồ trong cốp xe rồi hai chị em cùng bước vào thang máy.
“Sao em đi làm sớm thế?”- Chị bỗng cất lời hỏi thăm, Nàng vẫn ngây người ra, chưa kịp định hình là chị đang hỏi mình.
“Dạ, ngày đầu tiên nên em muốn đi sớm một chút ạ.”- Pin cười tươi, đưa đôi tay lạnh ngắt lên chạm vào má của Nàng, chị vẫn cười và nói:
“Làm gì sợ chị giữ vậy? Chị có ăn thịt em đâu? Thư giản đi.”- Nàng vẫn không quen được đụng chạm bất ngờ này, lúng túng không biết trả lời sao thì “Ting” thang máy kêu len một tiếng rồi cửa mở ra.
Vẫn còn khá sớm, nên công ty chưa có người. Pin mở cửa, Nàng lẽo đẽo theo sau. Chị dẫn nàng vào một căn phòng nhỏ, gồm năm cái máy tính bàn, chị chỉ nàng ngồi xuống một chiếc máy tính trong góc rồi nói:
“Em ngồi đó đi, sau này chỗ đó là của em đó. Team mình gồm năm người, bao gồm cả chị. Do công ty mình muốn mở rộng kinh doanh mặt hàng mới nên mới lập team chúng mình. Công việc của em là sale, trong tuần làm đến hết sáng thứ bảy là được nghỉ. Ngày chẵn thì em telesales ở văn phòng, ngày lẻ thì em đi thị trường với một bạn nữa. Công việc của em là khảo sát, báo cáo, bán hàng,… còn nhiều nữa nhưng em cứ làm tới đâu chị nói tới đó. Có gì không hiểu thì hỏi chị, hoặc hỏi mọi người cũng được.”
“Dạ em biết rồi ạ.”- Nàng trả lời, chưa kịp hỏi gì thì cửa văn phòng mở cửa. Bốn người nữa đi vào, hai trong số họ chắc lớn tuổi hơn Nàng, người còn lại làm cho Nàng giật mình. Cậu ta chính là Kath – Mối tình đầu của Becky Armstrong.
Nàng há hốc miệng mà nhìn Kath Cậu ấy cũng có vẻ khá ngạc nhiên, mỉm cười đáp lại. Một nụ cười hiền cộng với ánh mắt nồng nhiệt làm Nàng nổi da gà.
“Mấy em ngồi xuống hết đi, nay team mình có người mới, chị muốn giới thiệu mấy em với nhau.”- Chị Pin lên tiếng, cười tươi, chỉ vào chị gái có vẻ lớn tuổi nhất.
“Đây là chị Lin, chị ấy lớn tuổi nhất team mình và đã có gia đình.”
Chị xoay qua chị gái áo xám Nàng đã thấy hôm qua trong phòng phỏng vấn nói:
“Còn đây là Luca , năm nay em ấy 25 tuổi, là trợ thủ đắc lực của chị.”
Chị cười lớn rồi chỉ người cuối cùng nói:
“Em ấy là Kath, bằng tuổi với em đó.”
Chị Pin giới thiệu xong thì ngồi xuống mở máy tính lên, còn nàng thì mặt mày xám ngoét, không thể tin mình lại “may mắn” đến như vậy, có thể được gặp lại người yêu cũ một lần nữa.
Sau khi ai cũng ngồi vào vị trí của mình, Kath lại trùng hợp lần nữa mà ngồi kế bên nàng , cậu ấy xoay qua nhìn nàng cười tươi, định nói gì đó nhưng lại thôi.
Chị trưởng phòng lại tiếp tục bàn giao công việc:
“Mỗi người một công việc khác nhau, nhưng đều hướng chung đến doanh số cho team mình, công việc của em và Kath giống nhau, hai em lại trạc tuổi, nên chị để em ấy hướng dẫn em trước, có gì không hiểu thì hỏi chị. Giờ thì Kath dẫn Becky đi thị trường xem xét trước, nói sơ công việc cho em ấy hiểu, ngày mai hai em làm ở văn phòng nhé.” – Chị Pin nói xong thì vẫy tay cho phép nàng và Kath đi.
Kath có vẻ quen thuộc với công việc, đứng dậy, vác cái ba lo lớn đi nhanh ra khỏi phòng, không quên kéo tay nàng đi theo.
“Đi theo tớ nè Becky .” – Cậu ấy mỉm cười thân mật và dịu dàng nắm tay nàng kéo đi.
Chị Pin cứ nhìn mãi, cho đến khi hai đứa nhỏ đi khuất sau cánh cửa kính cô mới thôi trầm ngâm mà quay lại công việc.
Becky bước vào thang máy sau lưng Kath , giật mạnh tay mình ra khỏi bàn tay nắm chặc của cậu ấy. Cảm giác bàn tay mình trống rỗng, Kath có hơi hụt hẫng. Cậu ấy gãy gãy đầu, hơi ngượng ngùng nói:
“Cậu vẫn còn giận tớ sao? Tớ không có ý không liên lạc với cậu đâu mà.”
“Tớ vào đây là để làm việc, không phải nghe cậu giải thích, nếu cậu không nghiêm túc thì tớ sẽ xin chị Pin để không làm chung với cậu nữa.” -Nàng bực mình nói.
“Được rồi mà, tớ xin lỗi, không nói nữa. Tớ với cậu đi chung xe nhé, để xe ở công ty chiều chạy về lấy.” – Cả hai mải mê nói chuyện, đã xuống tới hầm lúc nào không hay.
“Ừ, cũng được.” – Nàng nghĩ vậy sẽ tiện hơn, nên đồng ý.
Cả buổi sáng, Kath chở nàng đi đến những công ty khách hàng đang dùng sản phẩm của công ty mình, Khi đi đến tầm mười một giờ trưa, Kath đề nghi hai đứa đi ăn cơm rồi ghé vào quán nước trên đường ngồi nghĩ, chiều sẽ lại đi tiếp. Nàng đồng ý vì cố cũng đã thấm mệt rồi.
Dưới cái nắng gắt của lòng Thành Phố, hai đứa hiện tại đang ngồi ở một quán nước lớn khá mát mẻ.
Nàng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Freen:
[ “Chị ăn cơm chưa? Em mới ăn xong, đang nghỉ trưa” ]
[“Chị ăn rồi, công việc ổn không em?” ]
[“Dạ cũng ổn ạ. Chị ngủ trưa đi, chiều còn làm nữa.” ]
[“Ừ, tạm biệt em.Tối chị gọi em sau.” ]
Đó cũng là một trong những thói quen của Cô, chị sẽ ngủ trưa sau giờ ăn trưa ở công ty, ngày nào cũng là như thế. Nàng cũng không muốn làm phiền chị, nên chỉ nhắn tin hỏi thăm một hai câu mỗi ngày như vậy rồi thôi.
Khi nhân viên đem hai ly nước ra, Kath cũng vừa đi vệ sinh về đến chỗ ngồi.
Cậu ấy ngượng ngùng, ngồi ngay ngắn, có vẻ nghiêm túc, nói với Nàng :
“Tớ biết là cậu không muốn nghe, nhưng tớ muốn nói với cậu, chỉ xin cậu cứ nghe đi, rồi sau đó quyết định cũng chưa muộn.”
Thấy Nàng im lặng không nói gì, Kath bắt đầu nói:
“Thật ra, khi bị ba mẹ phát hiện, họ liền chuyển nhà, sau đó ba mẹ sang Mĩ, bắt tớ đi theo. Ở bên đó, họ cấm tiệc tớ dùng mấy đồ công nghệ, vì sợ liên lạc với cậu. Tớ tìm đủ mọi cách nhưng thất bại. Sau này khi tớ quyết định nói rõ với họ là tớ thật sự không thích con trai, nếu cố ép thì tớ sẽ tự tử, lúc đó ba mẹ mới buông tha cho tớ.
Tớ gọi, nhắn tin liên lạc với cậu điều không được, mất luôn liên lạc từ đó. Đã sáu năm rồi, tớ cứ ngỡ đã quên được cậu. Cho đến khi tớ gặp cậu mấy ngày trước ở Pub, xin cậu tin tớ, tớ vẫn luôn nhớ và thương cậu rất nhiều Becky à.”
Becky lắng nghe, thực ra, một thời gian sau khi mất liên lạc với Kath, nàng đã đổi hết toàn bộ cách liên lạc cũ. Như thế không phải lỗi của Kath, nàng đã trách lầm cậu ấy sao?
Nàng mãi im lặng không nói gì.
___
Sau năm giờ chiều, Kath chở nàng về công ty lấy xe, hai người tạm biệt nhau tại đó. Nàng chạy về tới nhà đã là gần sáu giờ. Theo thối quen lấy điện thoại ra gọi cho chị:
“Chị đang làm gì đó? Đi làm về chưa?”
“Chị về rồi, ngày đầu đi làm thế nào em?”
“Dạ cũng ổn đó chị, mấy người trong team ai cũng thân thiện hết á, mà chị ăn gì chưa? Hôm nay đi làm mệt không?”
“Chị chưa ăn, công việc bình thường thôi. Không mệt chút nào.”
“Em nhớ chị lắm, muốn gặp chị thôi.”
“Chị cũng nhớ em mà, cố gắng lên, tầm đầu tháng sáu em đi du lịch với chị nhé. Lúc đó chị xin nghỉ bốn ngày, có gì chị báo địa điểm với em sau nha.”
“Dạ, em biết rồi, báo sớm để em còn xin công ty nghỉ phép nữa.”
“Oke em, em tắm rửa, ăn cơm đi.”
“Dạ, vậy chị cũng nghỉ ngơi, ăn cơm đi, em cũng tắm rửa rồi ăn luôn, tạm biệt chị nha.”
“Oke, bye bye em. Yêu em nhiều lắm\*chụt chụt\*.”
“Em cũng yêu chị – Moaaa..moaa”
Chị tắt máy, Nàng vẫn còn cầm điện thoại chần chừ một lúc rồi cũng đi lấy đồ để tắm. Sau khi tắm xong nàng lại lục tủ lấy mì gói ra ăn, cảm giác mệt mỏi thật là không muốn ra đường đi ăn vào lúc này chút nào hết.
TBC