Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 13: Hẹn gặp lại em vào một ngày không xa.
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 13: Hẹn gặp lại em vào một ngày không xa.
Khi cả hai đã mệt mỏi mà quay trở về khách sạn thì cũng đã hơn 11 giờ tối. Nàng đang nằm trên tay Cô, tựa đầu vào ngực chị mà lặng im hưởng thụ.
“Bao giờ chị sẽ sống chung với em?”
Becky đột ngột hỏi. Freen hơi phân vân giây lát rồi nói khẽ:
“Sớm thôi mà, công việc chị đang tốt, đợi chị kiếm được nhiều hơn nữa chị sẽ vào BangKok sống với em. Mà Cha mẹ em có cho em đi làm không?”
“Em không biết nữa, nhưng em sẽ bất chấp tất cả để mà đi.” – Becky thở dại, vùi đầu vào ngực chị mà thổn thức.
Gia đình Nàng hay gia đình Cô, cũng đều không chấp nhận chuyện này.
Gia đình nàng còn hứa gã nàng từ trước, sau khi nàng vừa tốt nghiệp đại học nữa kìa. Becky thật sự sợ hãi sẽ không cùng Chị vượt qua được.
Khẽ siết chặt tay lại, Cô cảm nhận được Mèo con đang rất bối rối. Gỡ tay em ấy ra, hôn vào đỉnh đầu của em, Cô cất giọng dịu dàng, cưng chiều, ra vẻ an ủi:
“Em đừng lo, có đánh đổi thế nào chị cũng sẽ không để em lấy chồng đâu. Em phải là của một mình chị thôi.”
“Chị có sợ bị mọi người kì thị, xa lánh, hay chửi rủa không?” – Becky giọng run run hỏi?
“Có chứ, nhưng có em, chị sẽ vượt qua được hết, chị sẽ bảo vệ em mà.” – Cô hứa chắc chắn.
“Chị có từng nghĩ sẽ Comeout với gia đình không?” – Nàng cảm thấy tò mò, nàng muốn một cái gì đó chắc chắn ở Chị hơn.
“Có chứ, chị sẽ nói, nhưng chưa phải là lúc này. Nhưng thôi năm mới mà. Em đừng nghĩ đến những chuyện buồn nữa. Vui lên đi.”
Freen cù lét cho Mèo nhỏ cười nghiêng ngã, cả hai cảm thấy có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Bên trong phòng, Freen lại đặt nhẹ nụ hôn lên môi nàng, cả người nóng dần lên. Bắt đầu tiến lưỡi sâu vào bên trong, tìm kiếm chiếc lưỡi và hơi thở quen thuộc của người yêu.
Nàng đón nhận nụ hôn một cách dễ dàng, quen thuộc. Nàng hôn đáp trả lại chị. Bắt đầu to gan hơn đưa tay lên, len lỏi vào từng lớp áo của chị… chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến cả đêm hôm đó một lần nữa tại cùng một chiếc giường, đèn ngủ trong phòng mờ mờ ảo ảo cho đến tận 3 giờ sáng cũng chưa hề tắt đi, đến khi đồng hồ điểm chỉ 4 giờ 30 sáng đâu đó vẫn nghe tiếng rên xiết không ngừng, và đến 5 giờ hơn là hoàn toàn chìm trong những tiếng thở nhọc nhằn đè nặng lên nhau. Một đêm cuồng nhiệt cho bản thân phóng túng, thân thể như đã rã ra thành nhiều khớp vụn cho đến sáng hôm sau, sau khi thức dậy đã là đến giữa trưa.
“Vợ bé nhỏ, dậy thôi em”. – Cô sau khi tỉnh dậy trước đã thấy Mèo nhỏ vùi vào lòng mình không chịu ngồi dậy nếu cứ để như vậy chắc chắn sẽ trễ mất.
” Aaaaa…aa.. tên chết tiệt nhà chị thật sự muốn thao người ta đến chết mà.”- Thành thật mà nói là quá đúng còn gì, hành con người ta tới tận sáng, sáng ra đã bắt phải thức rồi, người ta muốn ngủ nữa mà với lại đang chân ấm nệm êm còn có Chị người yêu làm gối ôm để ngủ nữa, người ta chỉ muốn hưởng thụ thêm chút thôi mà.
Cô đúng là cưng chìu con Mèo nhỏ này quá rồi, ấy vậy mà sẽ để cho nàng ngủ thêm một lúc nữa sẽ gọi nàng dậy còn bản thân sẽ ra chuẩn bị bữa sáng à không phải gọi là buổi trưa mới phải vì bây giờ đã là tầm giờ ngọ rồi.
Freen đi lại đầu tủ giường trong kệ tủ lấy ra chai thuốc mà không biết từ lúc nào cô đã có nó cũng có thể là khách sạn này quá chu đáo rồi chăng chuẩn bị cả những thứ như vậy.
Cô giúp nàng thoa thuốc cho hạ thân bên dưới Mèo nhỏ dễ chịu hơn vì cô biết lúc hai người làm chuyện đó mà không ích lần nàng van xin Cô dừng lại nhưng cơn dục vọng trong người đã lên tới đỉnh điểm thì không thể dừng lại được, bốn năm quen nhau ba ngày gặp mặt hôm nay nữa thôi là phải xa nàng rồi nên Cô muốn bên cạnh nàng nhiều hơn nữa tại vì người cô yêu là – Becky Armstrong.
Sau khi vệ sinh cá nhân xong, Mèo nhỏ cũng đã chịu ngồi dậy cơn đau do tàn tích tối hôm qua còn đọng lại tuy đã được chị thoa thuốc nhưng cũng không thể nào di chuyển được Cô bế nàng vào nhà vệ sinh, vệ sinh kĩ càng cho nàng rồi cả hai mới ra ngoài tìm chỗ ăn trưa.
“Tầm hai giờ chiều mình chạy ra bến xe nhé, cho bớt nắng. Xong em còn lên xe về BangKok nữa.” – Freen nhìn nàng đang khuấy khuấy ly nước cam của mình mà nói.
“Dạ, còn xe của chị về chỗ chị ở thì mấy giờ chạy?” – Becky chợt nhớ đến việc mình quên mất giờ xe chạy của chị mà hỏi ngay.
“Về tới Chỗ chị ở tầm 3 giờ, chị đưa em ra bến xe rồi chạy đi trả xe máy, chỗ chị làm cách nơi đây có 2 giờ thôi nên em không cần phải lo, chị mua vé xe 6 giờ 30 á.”- Cô cố gắng sắp xếp lịch cho thuận tiện trong đầu rồi nói với nàng.
“Vậy thì chị cực lắm, chạy nhiều vậy sao chị chạy nổi?” – Nàng cảm thấy như vậy không ổn, hỏi lại.
“Không sao đâu, chị chạy được mà, em cứ mau chóng về nhà đi, để cha mẹ la.”
Freen mãi chỉ biết lo nghĩ cho nàng mà không biết lo cho mình.
“Lần này em về, rồi bao lâu gặp lại nữa.”
Becky bỗng dưng nghĩ đến lại sắp xa nhau mà bỗng dưng buồn hiu hắt, giọng ỉu xìu.
“Đừng buồn mà, chị thương. Tháng ba, tháng tư công ty chị nhiều công việc nên chắc tầm tháng năm, tháng sáu gì đó là gặp em được rồi.” – Freen nheo mắt, trán nhăn lại, thoáng chút suy nghĩ rồi mới nói.
“Lâu vậy sao? Tận nửa năm luôn à?”
Con Mèo nhỏ nhà cô lại càng thấy buồn nhiều hơn.
“Ừ, ráng nha vợ, chị rồi sẽ vào BangKok sống với em mà.” – Freen mỉm cười, buông tay ra, véo má nàng mấy cái, vẻ mặt yêu thương.
Nàng cũng cảm thấy vui hơn, nàng tin tưởng ở chị, chị hứa được nhất định sẽ làm được.
Điều Nàng lo lắng nhất chính là gia đình mình. Nàng phải đối mặt với gia đình thế nào đây Cha mẹ chắc chắn sẽ không cho, họ sẽ bắt nàng đi lấy chồng…
Nàng thật sự phải làm gì mới tốt đây chứ?
Những lo lắng trong lòng làm nàng sợ hãi, hai hàng chân mày châu lại, ra chiều khó nghĩ lắm. Freen nhẹ nhàng vuốt mấy nếp nhăn ở trán của nàng, thầm thì:
“Em đừng nhăn nhó mà, đừng buồn chị nha.”
Nàng gật gật đầu, vui vẻ mà cười tươi, không muốn chị phải lo lắng cho mình.
Hai đứa quyết định chạy ra bến xe sớm hơn dự định. Khi cả hai chạy về tới nơi đã là 17 giờ kém 10 phút.
Sau khi đưa Nàng ra bến xe trở về BangKok, Freen vẫn chưa rời đi, mà cứ đứng nhìn mãi cho đến khi chiếc xe chở nàng khuất hẳn sau dòng người đông đúc của Thành Phố vào giờ tan tầm.
Phàm ở đời, người ở lại tiễn người khác đi, luôn luôn là người buồn nhất. Cô chính là người đó.
Freen buồn bã ra bãi xe, lấy xe máy chạy đến chỗ cho thuê mà trả lại. Khi xong xuôi mọi thứ, cô bắt xe chở về chỗ làm.
Chiếc xe dần lăn bánh, chở Cô đi ngược lại hướng của nàng.
Hai con người, một tình yêu, hai hướng nhà khác nhau. Bầu trời đang tối dần, nền trời trở nên xám xịt, cũng giống như tâm trạng Freen lúc này.
Cô khẽ thì thầm với chính mình:
“Tạm biệt em, Mèo nhỏ của chị, sẽ gặp lại em sớm thôi. Chị yêu em rất nhiều.”
—
Từ Chiang Mai về thành phố X chỉ hơn 2 tiếng, còn về tới BangKok phải 8 tiếng hơn. Sáng hôm sau, Nàng dậy thật sớm nhắn tin hỏi Cô:
“Chị về tới phòng trọ chưa?”
“Rồi đó em, chị đang chuẩn bị tắm rửa thay đồ để lên công ty nè.” – Cô trả lời nhanh lại.
“Dạ vậy chị đi đi, nhớ chạy xe cẩn thận nhé, chúc chị buổi sáng vui vẻ.”
Hôm nay là thứ 2, Cô vẫn phải đi làm như bình thường, vì chị là quản lí nên bắt buộc phải như vậy. Nàng thấy thương chị lắm, nàng nghĩ ắt hẳn chị rất mệt rồi, cả một ngày dài trên xe, về sớm còn phải chạy đi làm nữa.
Nàng lại ngồi ngẫm nghĩ cách xin Cha mẹ để được lên Thành Phố X đi làm, nàng quyết định sẽ nói luôn trong hôm nay.
Vốn dĩ nàng đã học xong và thi tốt nghiệp rồi, chỉ còn đợi nhận bằng nữa là xong. Nếu cha mẹ cho phép nàng sẽ đi làm liền khi được nhận, vì nàng không muốn phí phạm thời gian nữa.
Trong khi nàng ngồi không ở nhà đợi, thì người ta đã làm ra tiền. Trong lúc nàng rảnh rổi mà không làm gì, thì Chị đang mệt mài làm việc lo cho tương lai của hai đứa.
Nàng muốn vì Cô mà góp một chút công sức của mình.
Tối hôm đó, cha mẹ đang ngồi xem tin tức thời sự tivi lúc 19 giờ. Becky bắt cái ghế nhỏ ra ngồi bên cạnh hỏi mẹ:
“Cha mẹ cho con lên Thành Phố X đi làm nha?” – Cha mẹ bắt nhỏ âm lượng ti vi lại, quay sang nhìn con gái cưng của mình:
“Con năm nay 23 tuổi rồi, Cha mẹ có hứa…” – Becky không để mẹ nói hết câu, nàng ngắt lời:
“Dạ, con vừa tốt nghiệp ra trường, con vẫn còn nhỏ, con không muốn lấy chồng đâu. Hơn nữa cha mẹ để con lấy chồng ở tuổi này, con về phải hầu hạ gia đình chồng, sống nhờ tiền chồng cho, ăn uống, mua sắm đều phải xin tiền,… vậy thì làm sao con được tôn trọng?”
“Nhưng con là con gái, con không cần phải đi làm hay lo nhiều như vậy?” – Mẹ nàng hơi tức giận.
“Thời đại này rồi, không có chuyện nữ phải ở nhà bếp núc nữa đâu mẹ, mẹ cho con đi làm đi. Con lớn rồi, con tự lập được mà, con cũng muốn đi làm, kiếm ra tiền từ công sức của con.”
Cha nàng nãy giờ trầm ngâm không nói gì bỗng lên tiếng: “Con sẽ làm gì trên đó?”
“Dạ, con nộp CV rồi, chỉ cần người ta gọi thì con đi phỏng vấn ngay, một công ty ở Thành Phố X, chuyên về hàng hóa, bao bì.”
“……..” – Cha cô vẫn chưa lên tiếng, đang suy nghĩ sâu lắm.
Không khí im lặng nặng nề bao trùm xung quanh. Một hồi lâu không ai lên tiếng. Nàng cảm thấy lo lắng thật sự. Dù sao, nàng cũng nhất định phải lên Thành Phố X.
“Được, Cha cho phép con đi làm, nhưng với một điều kiện, con phải ở chung nhà với chị họ của con, phải nghe lời chị,..”
Nàng vui sướng trong lòng, cha nàng nói nhiều lắm, nhưng nàng không còn nghe gì được nữa, trong đầu nàng giờ đây tràn ngập những dự định sẽ làm. Nàng thật sự rất vui, cuối cùng cũng có thể làm được những gì mà bản thân nàng muốn.
Cười tươi cảm ơn Cha mẹ, rồi nàng vui vẻ vào phòng, nhắn tin báo ngay cho Chị biết.
Vài ngày sau, công ty Nàng nộp CV gọi điện kêu nàng hai ngày sau đi phỏng vấn, Becky mừng rỡ báo với Cha mẹ và Cô.
Cha mẹ đã sắp xếp sẵn cho nàng, ngày mai nàng sẽ lên trước một ngày và ở nhà của chị họ. Chị ấy sẽ đưa nàng đi phỏng vấn.
Chị họ của nàng năm nay 30 tuổi, chị xinh đẹp lắm nhưng hiện tại chị vẫn chưa có chồng. Nhớ hồi còn ở Anh , con trai tán tỉnh chị xếp một hàng dài, nhưng chị vẫn không chọn một ai, chỉ lo học tập và tham gia các hoạt động ở trường thôi.
Chị rất giỏi, đang tự mở công ty và kinh doanh về các sản về chăm sóc sức khỏe. Chị từng ngõ ý muốn Becky làm việc cho chị nhưng nàng đã từ chối. Nàng không thích làm việc cho người nhà. Nàng muốn tất cả những việc gì, đều phải làm bằng sức của mình.
Hiện tại chị họ đang sống một mình trong tòa chung cư cao cấp ở trên Thành Phố X, hồi còn nhỏ, chị thương nàng nhất, nhà có nhiều chị em gái nhưng chỉ có chị là người thân và hiểu nàng thôi.
Sau khi chị mở công ty riêng thì chị bận rộn nhiều hơn, hai chị em cũng không còn gặp nhau nhiều như trước. Nhưng chị vẫn hay gửi quà về cho nàng vào những ngày sinh nhật của nàng.
Nếu được ở chung với chị, chắc cũng là một chuyện tốt. Lại còn gần công ty nên chắc sẽ rất tiện cho nàng.
Becky giơ nắm tay, thể hiện quyết tâm cho một tương lai tươi sáng hơn, khi nghĩ sẽ được sống cùng với – Freen Sarocha vào một ngày không xa.
TBC