Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 106: Có cay đắng, mới là yêu
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 106: Có cay đắng, mới là yêu
“Xa nhau là nhớ, vắng là thương.
Gần nhau lại khổ, lại vương sầu.”
Mưa bên ngoài càng lúc càng nặng hạt, Freen ngồi trên xe trong lòng cũng lạnh lẽo theo, chị thì thầm trong đau khổ:
“Chỉ vài ngày nữa thôi… Đợi chị em nhé!”
Nhưng… có lẽ Becky không chờ đợi Freen được nữa rồi.
Ngày hôm sau, Becky không đi làm. Freen cứ chờ, chờ mãi cho đến hết ngày cũng không thấy nàng đâu. Chị sợ hãi mà điên cuồng gọi điện cho Becky nhưng chỉ toàn là thuê bao.
“Thuê bao quý khách vừa gọi hiện…”
Freen tức giận ném mạnh điện thoại vào tường, chiếc điện thoại va vào bức tường lạnh lẽo rồi rớt xuống đất vỡ tan tành như thủy tinh.
Chị cầm lấy tấm ảnh luôn luôn úp xuống ở trên bàn làm việc của mình. Đó là tấm ảnh nàng và chị chụp chung vào lần đầu tiên gặp nhau.
Lúc cả hai ở Chiang Mai, cô đã đứng phía sau, tay choàng qua cổ chị, cười rạng rỡ như mặt trời mùa hạ.
Freen hối hả tìm đến chị Hahn nhân sự để lấy thông tin mà Becky viết trong đơn xin việc. Nhưng tất cả chỉ là những thông tin thông thường của nàng mà chị đã biết rõ như lòng bàn tay. Ngay cả cái địa chỉ thường trú cũng không rõ ràng, mơ hồ đến đáng giận.
Có phải đúng như Nàng nói không? Chị đã quá vô tâm, chị cho rằng sự xuất hiện của Becky là điều hiển nhiên, để rồi chưa một lần để tâm đến nếu nàng biến mất chị sẽ tìm nàng ở đâu?
Là tại chị, tất cả là tại chị mà ra.
Freen mặt trắng bệt, nhớ lại lời mấy bàn tán của nhân viên ngày hôm qua. Cô chạy nhanh ra bãi lấy xe, rồi phóng như bay đến quán coffee FB ở gần công ty. Nơi mà duy nhất chị biết có liên quan đến nàng.
Freen gọi cho mình một một ly milo nóng và ngồi im lặng quan sát. Cô ngồi cả ngày ở chỗ đấy, không ăn không uống, trên bàn là biết bao ly nước đã cạn đáy. Nhưng dường như Becky đã bốc hơi thật sự ra khỏi cuộc đời của chị.
Khi gần đến giờ đóng cửa quán, nhân viên lại nhắc nhở, Freen mới giật mình mà nhìn ra ngoài trời: “Trời đã tối rồi”.
Freen nóng vội mà buộc miệng hỏi:
” Becky không có ở quán à em?”
Bé nhân viên ngạc nhiên nhìn chị như sinh vật lạ vì thấy gương mặt thất thần, tái mét như thiếu máu, nhanh chóng trả lời:
“Dạ, chị Becky hay đi đi lại lại giữa hai quán, nên em cũng không rõ. Do em làm ca tối thôi.”
Freen gật đầu cám ơn rồi tiu nghỉu ra về. Ngày hôm sau, sau khi vừa tan làm, cô lại chạy nhanh đến quán coffee của Becky mà tiếp tục ngồi đợi. Freen lại kiên trì như cũ ngồi ngay góc khuất nhất y như hôm qua.
Trời tối dần, quán đông khách rồi lại vơi, giữa hàng trăm người ra vào quán nhưng Freen chẳng thấy người cô yêu đâu hết.
Cô cứ ngóng cổ nhìn quanh, thấy ai nhìn giống Nàng là lại hy vọng mỉm cười rồi lại thất vọng rụt cổ về tiếp tục gặm nhắm nỗi đau.
Lại giống như hôm qua, cả ngày hôm nay Freen tiếp tục không thu hoạch được gì, lại phải thất vọng trở về nhà.
Liên tiếp hai tuần sau đó, chị ngày nào cũng đến ngồi quán FB coffee and bakery mà chờ đợi… ngồi đến nỗi nhân viên quen luôn mặt của chị.
Freen cứ hy vọng rồi lại thất vọng, tầm mười giờ tối của thứ bảy hôm đó, sau khi đã dành cả ngày ngồi ở đây, cô lại lửng thửng trở về nhà với hai bàn tay trắng.
Freen quyết định mua vé máy bay, bay sang Thái Lan vào hôm sau. Chị đã chán cái cảnh khổ sở đợi chờ này quá rồi, chị phải đi tìm tình yêu của mình,
Hôm sau, là ngày chủ nhật, tối hôm nay cũng là lúc cô bay, Freen không có tâm trạng chạy bộ vào buổi sáng. Cô dự định sẽ tranh thủ ghé quán FB coffee mà tiếp tục chờ đợi trong vô vọng như hai tuần qua, chỉ hy vọng có được một tí tin tức của Becky, chị thật sự muốn xin lỗi nàng. Muốn bù đắp lại khoảng thời gian lạnh nhạt tàn nhẫn.
Freen thay một bồ đồ thật đẹp, mang giày vào, chuẩn bị đi lấy xe thì giật mình bởi tiếng chuông cổng reo liên hồi.
Chị sống ở đây năm năm rồi, ngoài cái lần hàng xóm bấm chuông làm quen khi cô mới chuyển vào ở, thì không bao giờ có ai làm phiền đến cô lần nào nữa.
Freen vừa chán nản, lại cảm thấy bực bội, chậm chạp đi ra mở cổng. Định bụng sẽ trưng ra bộ mặt đang ghét nhất để đuổi người mới đến, cho đến khi cánh cổng mở toang chầm chậm trước mắt.
“Chào chị vợ.”
Becky cất lên cái giọng nũng nịu ngọt ngào thuở đôi mưa. Nàng cười rạng rỡ như ánh bình minh sáng soi tăm hồn đang tối tăm, héo tàn của chị.
Freen bất ngờ hoá đá nhìn người con gái đang đứng đó. Thật còn hơn cả việc chị mỗi ngày đều ăn cơm. Em vẫn đẹp như thuở nào, đẹp như thuở em mười chín tuổi, còn đang học năm nhất ở trường đại học.
Em đứng đó, tóc bay bay trước gió, gương mặt ửng hồng. Mấy cái vali to oạch màu xanh da trời để kế bên.
Đã mười lăm ngày chín tiếng mười hai phút chị không gặp nàng, đã ngần ấy thời gian nàng biến mất khỏi tầm mắt của chị. Freen đau đớn lại vui mừng ôm chầm lấy Becky.
Freen ôm ghì lấy người yêu, chị thổn thức từng cơn:
“Chị xin lỗi em, chị đã hiểu cảm giác năm năm qua mà em chịu đựng. Chị xin lỗi em nhiều lắm. Vợ ơi, tha thứ cho chị, về với chị, em nhé!”
Freen mặc kệ nước mắt chảy dài, mặc kệ tiếng nấc từng không thể kiềm chế, chị khóc như một đứa trẻ con. Lòng chị đang dậy sóng, cả người run rẩy không thể dừng lại.
Lần đầu tiên Freen có thể cảm nhận được sự quan trọng của Becky đối với mình đến vậy.
Chị sợ mất nàng, thật sự rất sợ. Sợ ông trời lại tàn nhẫn mà bắt chị phải xa nàng thêm một lần nữa. Đời người được mấy cái năm năm chứ?
Khi Freen đang chìm đắm trong niềm hạnh phúc hân hoan thì lại có tiếng điện thoại đến, chị cố gắng kiềm nén cơn xúc động. nhanh chóng cầm điện thoại lên, áp vào tai:
“Alo, tôi Freen đây.”
Bên kia đầu dây là giọng nói của một cô gái trẻ:
“Em là y tá của bác sĩ Nguyễn Anh Minh. Kết quả cuối cùng của đợt khám bệnh trước, cho rằng chị đã hoàn toàn khoẻ mạnh. Cũng không để lại di chứng gì về sau này. Bác sĩ kêu em gọi điện báo chị trước. Bên em sẽ chuyển phát nhanh đến cho chị kết quả cụ thể sau vào sáng mai ạ. Em chào chị ạ.”
Freen sướng quá hoá điên, chị ôm eo Becky bế bổng nàng lên. Sung sướng mà hét vang mấy câu lộn xộn:
“Chị không sao rồi.”
“Em nghe không Becky?”
“Bác sĩ nói chị khoẻ hoàn toàn rồi.”
“Chị hết bệnh rồi.”
“Em nghe không? Chị có thể sống bên cạnh em cả đời, cùng em già đi rồi Vợ bé nhỏ.”
” Becky , chị yêu em nhiều lắm.”
Freen đặt môi chị lên môi nàng. Nụ hôn đầu tiên sau năm năm gặp lại. Nụ hôn của niềm vui, nụ hôn của hạnh phúc, nụ hôn của nhớ nhung, nụ hôn của sự đánh đổi, xa cách bao năm qua.
“Có tình yêu nào mà không trải qua đau đớn?
Có đắng cay nào nào mà không chỉ vì yêu?”
Becky đứng đó, mặt kệ chị đang xiết chặt lấy mình mà khóc nấc lên. Nàng vỗ lưng dỗ dành, nàng cũng đang rưng rưng, nhưng năm năm qua nàng đã khóc quá đủ rồi.
Từ nay về sau, hai người chỉ có thể cùng nhau cười, cùng nhau hạnh phúc mà thôi.
“Đi với em đến nơi này nhé!”
Freen gật đầu, Becky kéo vali để bừa vào trong sân, đợi chị khóa cồng, nàng dẫn chị ra xe mình. Becky không nói gì mà chăm chú lái xe. Freen nhìn nàng chằm chằm, đôi mắt vẫn còn ươn ướt, mấy lần định mở miệng nói gì đó nhưng lại thôi.
Becky chạy thẳng ra bãi biển Phạm Văn Đồng. Không đơn giản mà người ta gọi nó là bãi biển đẹp nhất hành tinh.
Bãi biển với cát trắng mịn, sóng biển ôn hòa, nước ấm quanh năm cùng hàng dừa thơ mộng, bãi biển thật dài và sạch sẽ. Nước biển trong xanh. Tô điểm thêm một chút nắng nhẹ lúc sáng sớm.
Vài con bồ câu đang gù gù ăn thức ăn gần đó, mấy con khác thì sải cánh bay lượng tự do trên bầu trời trong xanh, mát lạnh.
Trời cũng vừa sáng, không khí vẫn còn se lạnh. Becky tìm chỗ đỗ xe rồi nắm tay chị bước vào trong.
Mới sáng sớm mà đã có lác đác vài người tắm biển rồi, Becky tháo giày, đi chân trần dưới nền cát trắng. Lắng nghe sóng biển vỗ rì rào.
“Sao chị không đi tìm em?”
Becky cất giọng nghi hoặc. Freen nhìn nàng rồi nhanh chóng đáp lời:
“Ca phẩu thuật năm đó chỉ có năm mươi phần trăm cơ hội thành công, sau phẩu thuật chị phải theo dõi trong năm năm. Chị sợ nếu chị không khỏi, lỡ chị chết, em sẽ lại đau đớn một lần nữa.”
Becky im lặng hồi lâu mà suy nghĩ, nàng lại tiếp tục hỏi:
“Sao em sang đây mà chị lạnh nhạt với em?”
Freen thở dài:
“Còn vài hôm nữa chị mới biết kết quả, sáng nay họ vừa thông báo.”
Freen nhớ lại mấy ngày qua, cô lo lắng hỏi:
“Hai tuần qua em đi đâu mà không nói chị, chị lo lắng em biết không?”
Becky thỏa mãn vì trả được thù, nhưng lại cảm thấy tội chị, nàng không nỡ trêu ghẹo nên thật thà san sẽ:
“Quán nước của em ở Bangkok có chuyện, chủ mặt bằng đòi lấy lại ngang. Họ khăng khăng sẽ đền bù theo đúng hợp đồng nhưng quyết phải lấy lại. Em đành phải về ngay giải quyết. Rồi không thỏa thuận được, em phải chạy khắp nơi tìm mặt bằng khác, xây dựng lại rồi chuyển quán qua ngay trong một tuần rưỡi. Xin lỗi em gấp quá lại lu bu nên không kịp báo.”
Freen thở phào:
“Em không sao là tốt rồi, chuyện khác không quan trọng.”
Becky mỉm cười:
“Bây giờ chúng mình sao? Ba mẹ chị nữa.”
Freen gấp gáp nói như sợ nàng sẽ lần nữa biến mất tăm:
“Em sang đây sống với chị đi, chị định cư bên đây rồi, chị xây nhà theo sở thích của em đó. Ba mẹ chị năm đó đã biết rồi, do họ không nói ra thôi. Họ âm thầm ủng hộ chị mà.”
Becky dừng lại ngay tảng đá lớn, kéo chị ngồi xuống theo nàng. Mặt hướng ra bãi biển:
“Chị có yêu em không?”
Freen thật thà:
“Nhất trên đời.”
Nàng mỉm cười, ngã đầu vào vai chị:
“Em cũng vậy.”
Nhìn mặt trời ló dạng đằng sau dãy núi phía xa xa, Becky cảm giác như mình vừa sống lại một cuộc đời mới, tựa như nàng vừa trải qua một kiếp người thật dài.