Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 104: Lời Bàn Tán
Freen mở miệng định nói gì đó nhưng nghĩ đi nghĩ lại, lại thôi. Chị tiếp tục im lặng, bầu không khí trong xe căng thẳng, ngượng ngùng làm cho ai nấy đều đổ mồ hôi hột.
Becky cũng không muốn chờ đợi nữa, nàng không muốn mở lời hỏi chị chuyện của năm năm qua trong hoàn cảnh này, nàng dứt khoát mở cửa xe:
“Vậy em về trước, chào giám đốc.”
Becky đi một mạch đến nhà để xe của công ty mà không quay đầu lại, lấy xe máy rồi phóng đi mất, dường như nàng đang trốn chạy điều gì đó.
Freen vẫn ngồi y chỗ cũ, đưa ánh mắt nhìn theo bóng dáng của nàng ngày càng đi khuất. Lòng có chút tiếc nuối, trái tim khẽ nhói lên. Chị thật sự rất muốn nói ra tất cả.
“Chị nhớ em nhiều lắm – Vợ bé nhỏ.”
Becky chạy một mạch về tới quán FB ở đường Điện Biên Phủ, vừa chạy vừa suy nghĩ về những lời nói của chị lúc ngồi trên xe, cảm thấy có chút cạnh lòng.
Nàng cứ ngồi thừ người như thế trên ghế sofa cho đến khi nhân viên của nàng gọi, Becky mới giật mình thoát khỏi những suy nghĩ đang bủa vây lấy mình:
“Chị ơi, giờ là bảy giờ ba mươi rồi, em thông báo với khách là quán sắp đóng cửa được chưa ạ?”
Becky mỉm cười, gật đầu:
“Ừ, em cứ thông báo với khách đi, đừng nhận đơn online nữa, tắt app ship luôn nha.”
Becky mau chóng lấy lại tinh thần, nàng trở về phòng mình tắm rửa một chút và trang điểm nhẹ sau đó tranh thủ thay đồ.
Khi nàng trở xuống quán, nhân viên cũng vừa hay dọn dẹp xong:
“Mấy em vào nhà vệ sinh thay đồ rồi trang điểm đi, để chị tắt đèn với đóng cửa quán cho.”
Becky lái con xe của mình đến nhà hàng trước để chuẩn bị mấy phần thưởng cho nhân viên và kiểm tra lại các món ăn một lần nữa.
Khi mọi người đã đến đông đủ, Nàng đợi mọi người ngồi xuống ngay ngắn, mới cầm lấy ly rượu đang để trước mặt mình.
Becky đứng dậy, nâng ly lên:
“Nào mời mọi người, cám ơn mọi người thời gian qua đã cố gắng giúp đỡ quán, để FB có được thành tựu như ngày hôm nay.
Tôi sự định sẽ mở thêm một chi nhánh ở khu Hòa Khánh, ai thích làm ở đâu thì cứ báo với quản lí, tôi sẽ xem xét rồi tạo điều kiện về địa điểm và giờ giấc cho mọi người.
Nào mời mọi người, tối nay cứ vui vẻ thoải mái nhé.”
Tất cả cùng đứng dậy, nâng ly với Nàng, Becky vui vẻ uống cạn ly, mời mọi người sớm đã đói meo bắt đầu nhập tiệc.
Becky hôm nay hơi mệt, nàng mới uống một ly đã cảm thấy choáng váng. Nàng từ tốn ăn, rồi uống thêm vài ly nữa một mình mà không tham gia cùng mọi người.
Sau khi đã trao thưởng xong, Nàng lặng lẽ trở về nhà trước, để mọi người có thể thoải mái mà ăn uống, vui chơi.
Becky trong một giây suy nghĩ, nàng quyết định lái xe thẳng đến nhà của Freen. Đậu xe gần sát lên, mặc cho gió biển thổi lùa vào tóc mình, dường như cũng thổi bay hết độ cồn trong người, Becky cảm thấy như mình tỉnh táo hơn hẳn.
Nàng nhìn vào căn nhà có gương bao phủ với hàng rào trắng, nhìn ngắm bóng dáng Freen đi lại quanh nhà với vẻ mặt đầy yêu thương. Nàng cứ thẩn thờ ngồi đó, chống tay lên cửa kính xe, ngón trỏ để hờ lên miệng, ngắm nhìn chị một hồi lâu. Một giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống, thấm vào chiếc váy nàng đang mặc, tan ra nhanh chóng.
Freen ở trong nhà cảm giác có ánh mắt ai đó nóng bỏng, quen thuộc đang nhìn mình, chị nhanh chóng mở cửa đi ra ngoài xem xét. Khi Freen mở cánh cổng trắng ra, thì cũng chẳng thấy gì cả ngoài cái bóng vút qua của chiếc Lambogini màu xanh nước biển.
Hương vị của gió biển, hòa quyện vào mùi rượu phảng phất bay vào chóp mũi cô. Freen dường như có cảm giác rất quen thuộc và hình như chị cũng đang “say”.
Freen cứ đứng tần ngần mãi cho đến khi sương rơi ướt vai áo mới thất vọng mà đi chậm rãi vào nhà. Có vẻ như, Cô cũng đang đợi chờ một bóng dáng quen thuộc đứng trước nhà mình.
Sáng sớm hôm sau, Becky vẫn vui vẻ như chưa có gì mà đến công ty từ sớm. Thời gian qua nàng vẫn chăm chỉ làm việc mỗi ngày, không đặc biệt quan tâm đến Freen, chỉ đơn giản như một cấp dưới chăm chỉ mà thôi.
Ngày ngày nàng điều giúp chị thay hoa trên bàn, sắp xếp một chút lại bàn làm việc cho ngăn nắp. Cố gắng cùng chị kiếm thêm nhiều hợp đồng, đem tiền về cho chị, không đem ưu phiền về cho chị.
Thật ra nàng nghĩ, chị cũng không cần vất vả mở công ty nữa, chỉ cần về quản lí chuỗi coffee của mình là đủ rồi. Chi nhánh thứ năm FB mở gần công ty cũng còn vài hôm nữa là vào hoạt động, mọi thứ dường như cũng đã đâu vào đấy.
Becky dạo này còn bận rộn hơn gấp bội, tất cả công việc như đang rút cạn thời gian rảnh rổi và sức lực của nàng. Ngoài giờ hành chính làm ở công ty, Becky hầu hết dành thời gian cho năm chi nhánh coffee của mình.
Nàng vẫn đang cố gắng từng ngày và vẫn đang chờ đợi Freen giải thích tất cả mọi chuyện…
…
Nửa năm sau,
Công ty F&B, Thành phố Đà Nẵng.
Đã nửa năm hơn rồi, Becky cũng dường như làm rất tốt công việc của một thư ký. Mọi việc được giao ở công ty nàng điều hoàn thành rất xuất sắc, và dường như theo lời của chị A, nàng chính là thư ký làm lâu nhất ở đây. Cũng là người xuất sắc nhất trong công ty.
Không ai biết Nàng làm cách nào nhưng Becky luôn lấy về cho công ty những hợp đồng béo bở, chinh phục được những khách hàng khó tính nhất mà ngay cả giám đốc Sarocha cũng không làm được.
Mọi người vừa yêu mến vừa nể phục nàng, vì Becky rất tốt tính, sẵn sàng giúp đỡ tất cả mọi người nếu có ai nhờ vả, lại rất tinh ý trong nhiều chuyện.
Bản thân Freen , từ đó đến nay chị vẫn một mực im lặng, dường như đang thách thức sự kiên nhẫn của Becky.
Becky của hôm nay đã chẳng phải là con bé hai mươi lăm tuổi nóng vội của năm năm trước nữa rồi. Nàng đã không còn là con bé không biết kiềm chế, mà chuyện gì cũng kéo Freen ra hỏi cho rõ, cũng không còn là con bé luôn luôn vì chị, tất cả cái gì cũng là vì chị.
Becky muốn đánh cược, muốn đánh cược cho lần này, chị sẽ là người mở lời trước. Muốn biết được cảm giác nghe ai đó tự nguyện giải thích tất cả mọi chuyện là như thế nào chứ không phải là từng bước, từng bước tìm ra sự thật.
…
Hôm nay là kỉ niệm năm năm ngày thành lập công ty F&B.
Freen thông báo với mọi người sẽ đãi tiệc ở một nhà hàng lớn đường Nguyễn Văn Linh lúc bảy giờ tối nay.
Sáng sớm khi vừa vào công ty, Becky đã thấy mọi người tụm năm tụm bảy mà bàn bạc về bữa tiệc có vẻ hoành tráng. Nàng không hứng thú nên chào sơ rồi vào phòng chuẩn bị làm việc.
Chị A kế toán công ty khi thấy nàng vừa đi khuất, thì nhỏ giọng, tỏ vẻ nhiều chuyện:
“Hôm trước tôi đi ăn ở nhà hàng Suzuu bên quận 3, thấy Becky cũng ăn ở đó. dường như cô ấy rất có địa vị nha. Bình thường thấy cô ấy chỉ ăn mặt giản dị nhưng hôm ấy toàn đồ hiệu thôi. Còn cái túi GC phiên bản giới hạn nữa, trời đất ơi, xỉu luôn á.”
Mọi người mắt chữ O mồm chữ A:
“Chắc cô nhìn nhầm thôi. Becky mới ra trường mà làm gì có tiền chứ?”
Cô gái tóc xoăn sành điệu khác chen vào:
“Nghe chị nói vậy, tôi mới chắc hôm trước không phải là tôi nhìn nhầm rồi. Mọi người có biết quán coffee FB mới mở gần nửa năm nay không, có mở thêm chi nhánh ở gần công ty mình á.”
Mọi người nhao nhao:
“Biết chứ.”
“Sao lại không?”
“Sao vậy, có biến hả?”
Cô gái tóc xoăn thong thả, tỏ vẻ thần bí:
“Không có, hôm đó tôi đi coffee với bạn ở quán đó á, thấy Becky bước xuống từ trên lầu, cứ nghĩ cô ấy cũng chỉ là khách hàng thôi. Định chào hỏi, tự dưng cái thấy con bé quản lí cười toe toét, cúi đầu chào:
“Hôm nay sếp uống gì để em bảo pha chế pha.”
Rồi Becky lắc đầu, nói:
“Hôm nay chị có việc bận, không cần đâu em, chị đi luôn.”
Cô gái tóc xoăn đổi giọng cho kịch tính:
“Nói xong, cô ấy ra cửa, leo lên con xe chạy mất hút.”
Cô A trầm trồ:
“Có phải chạy con xe lambogini xanh biển hay đậu trước quán không?”
Cô tóc xoăn nhiều chuyện, tỏ vẻ rành rọt mọi thứ:
“Đúng là nó đó, tôi cứ tưởng tôi nhìn nhầm, ai ngờ…”
Cô gái nuốt nước bọt một cái ực rồi nói tiếp:
“Quán coffee đó nổi tiếng ở Việt Nam lắm, nghe đâu nó có năm sáu chi nhánh gì đấy, ở Đà Nẵng mình mở hai quán mà đắt khách hơn tôm tươi á. Khó tin thiệt.”
Mọi người càng tò mò mà ồn ào hơn:
“Nhưng Becky mới ra trường mà, làm gì có tiền?”
“Chắc người giống người thôi.”
“Hay là có người bao nuôi, Becky đẹp vậy mà, hơn hoa hậu luôn, tướng bốc lửa. Mlem mlem.”
“Mà FB là FreenBecky hả? Becky là bồ sếp hả? Trời đất.”
“…”
Mấy lời bàn tán ngày càng đi quá xa, cho đến khi có một giọng nữ người Huế cất lên, xóa tan mọi nghi hoặc:
“Mọi người bớt nói bậy bạ đi, cô ấy ở tận tích nước Thái mới qua đây sinh sống , giám đốc ở đây cũng năm năm rồi, bồ là bồ làm sao?”
“Còn nữa, Becky nay đã ba mươi tuổi rồi, cô ấy kinh doanh từ nhiều năm trước. Có giàu cũng không có gì lạ. Lo mà đi làm việc đi, muốn bị sếp đuổi việc hả?”
Mọi người thảng thốt:
“CÁI GÌ? BA MƯƠI TUỔI?”
“Trời ơi, vậy mà tôi toàn kêu chị ấy bằng em, còn nhiệt tình chỉ bảo nữa.”
Một cậu em khác cất lời:
“Chưa thảm bằng em, em nhỏ hơn chị ấy nửa còn giáp nè, mà còn kêu chị ấy bằng em ngọt xớt, rồi tán tỉnh chị ấy nữa á. Em có khác gì con đĩa mà đeo chân hạt đâu chứ. Hu Hu.”
Mọi người tiu nghỉu ai về chỗ nấy, cảm thấy hoang mang thật sự. Thật thật giả giả thật khó mà lường. Ai cũng ôm một bụng nghi hoặc, tò mò mà làm việc. Dường như muốn nhảy phốc vào phòng Freen mà lôi Becky ra hỏi cho rõ.
Bản thân Becky vẫn chăm chú làm việc bên trong phòng mà không biết mọi người vừa mới nhiệt tình bàn bạc về nàng xong.
Còn Freen đứng ngoài cánh cửa khép hờ dường như đã nghe thấy tất cả.
TBC