Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ] - Chương 10 : Món quà của Chúng Ta, Gặp lại NYC
- TOP Truyện
- Một Đời Hận, Một Kiếp Yêu [ Freenbecky Ver ]
- Chương 10 : Món quà của Chúng Ta, Gặp lại NYC
Đặt nhẹ lên tóc mai nàng một nụ hôn, Freen ôm em vào lòng, áp tai em vào ngực mình, để em nghe rõ tiếng tim yêu của cô đang đập mạnh.
“Tim của chị đang đập vì em đấy, và nó chỉ đập loạn như thế vì mỗi em thôi. Chị yêu em hơn cả sinh mạng chị, hơn hết tất cả mọi thứ trên đời này. Hãy tin chị, con tim không biết nói dối đâu. Bốn năm qua chúng ta đã cố gắng nhiều lắm rồi, chúng ta sẽ không phải chờ đợi nữa.”
Đó chính là một lời hứa.
“Thật ra lúc sắp gặp chị, em có tí hơi sợ đó, tự dưng sợ chị thấy em sẽ bỏ chạy mất không còn yêu em nữa.”
Nàng nằm gọn trong vòng tay Chị mà thổn thức.
“Đồ ngốc , nói gì đấy. Người yêu chị xinh như thế này làm sau mà bỏ chạy được.” – Cô nhẹ vỗ về nàng
“Nhưng mà, hôm đó chị hứa với em sẽ về sớm, tại sao lại lừa em.”
Becky vẫn còn ấm ức chuyện Chị nói dối mình đi nhậu đến 3 giờ sáng. Nàng đã rất tức giận, hôm đó nàng đã muốn chia tay ngay với chị.
“Chị không có lừa em, hôm đó chị về sớm nhưng dọc đường xe chị bị bể bánh. Tối rồi không có người vá chị phải dắt bộ về nhà. Tới nhà đã khuya rồi, không ngờ em vẫn đợi chị, chị xin lỗi. Khi thấy em nhắn tin chia tay, chị sợ lắm, nhưng không dám trả lời, chỉ có thể để em bình tĩnh rồi mới nói chuyện tiếp.”
Freen nuốt nước bọt rồi nói tiếp.
“Mà chị đã rất cố gắng trong bốn năm qua, chị muốn có cái gì đó cho em, muốn khi em sống với chị không phải khổ. Hứa với chị sẽ không nói chia tay nữa nhé.”
Nàng quay qua nhìn cô chằm chằm chờ đợi.
“Dạ em hứa mà, chỉ cần chị đừng lừa em nữa, em sẽ bất chấp tất cả mà bên chị mãi mãi.” – Nàng gật đầu, hứa chắc chắn.
“Mà này chị có món quà tặng em.”
Freen buông Nàng ra, đi lại va li của cô lấy ra một hộp quà màu xanh dương nhỏ:
“Tặng em nè.” – Chị chìa hộp quà ra đưa cho Mèo nhỏ, miệng cười tươi.
“Thật sao? Em cám ơn chị nhiều lắm”
Nàng vui mừng ôm cổ hôn chụt một cái vào má chị.
Cô lại đó mặt, cưng chiều nói: – “Tặng cho em, bù lại cho bốn năm qua.”
Nàng yêu thích, mở nhanh món quà ra, trông hộp quà nhỏ thế thôi chứ bên trong có rất nhiều thứ, một cái Iphone đời mới nhất, một chai nước hoa nhỏ và hai cây son M.A.C.
“Em thích không?” – Freen nhẹ nhàng xoa đầu Mèo con.
“Dạ thích lắm, nhưng như vậy không phải rất tốn kém sao? Sao lại mua cho em nhiều thứ đắt tiền đến như vậy?”
“Không đắt đâu, cái gì mua cho em đều không đắt. Điện thoại cặp với chị đấy.”
“Em cũng có quà cho chị đây.”
Nàng nói rồi, lấy ra một món quà nhỏ xinh xắn được gói cẩn thận đưa cho Cô. Bên trong là một chiếc đồng hồ nhỏ, mặt hình chữ nhật, màu đen. Nàng biết chị rất thích sưu tầm mẫu đồng hồ nhỏ như thế này mà.
Mắt Cô sáng lên, có vẻ thích lắm.
“À mà còn cặp nhẫn này nữa, mỗi đứa một chiếc nhé. Đeo tới già luôn vẫn còn đó. Còn chị và em thì sẽ còn tụi nó.”
Freen lại ôm nàng lần nữa, kéo em ấy nằm xuống, thì thầm:
“Chị cảm ơn em nhiều lắm, em ngủ một chút nhé, tối chị sẽ dẫn em đi ăn ngon, ngoan nào.”
Mèo nhỏ ngoan ngoãn nằm gọn vào lòng chị , cả hai nhắm mắt chìm vào giấc ngủ.
\*\*\*
Chiều hôm đó vì hai đứa ngủ quên mà khi bước chân ra ngoài ăn tối trời đã tối đen như mực.
“Em đói lắm không? Đợi chị một xí nhé, sắp tới rồi.” – Cô lo lắng hỏi thăm em, cứ sợ em ấy bị đói thôi.
Sau khi ăn xong loay hoay cũng đã 10 giờ tối, nàng còn nhớ chị đã gấp thức ăn cho mình còn ân cần chu đáo mọi thứ, lột tôm cho nàng ăn nữa mà bản thân Chị vẫn chưa ăn được gì chỉ toàn ngồi nhìn nàng miết thôi.
Nàng cảm thấy mắc cỡ, thì thầm với chị-“Để em tự gắp, đừng làm vậy, người ta nhìn mà.”
Chị cứ mặc kệ lời nàng nói, vẫn chăm sóc cho nàng từng li từng tí cả buổi.
Giả bộ hờn dỗi, Nàng gắp hết qua chén cho Chị. Ấy vậy mà Chị vẫn kiên trì lột tôm, miệng cười tươi, tỏ vẻ xu nịnh làm em hạnh phúc lắm.
“Chị với em đi uống vài ly được không?”
Sau khi kết thúc buổi ăn Cô lại rũ rê nàng đi uống vài ly cho tiêu hoá.
“Dạ được mà, nhớ về sớm nha, mai phải đi nữa mà.”
“Biết rồi Mèo con.”
” Chị nói cái gì ? Ai là Mèo hả.”
” Ờ không có gì.” – Freen lại dịu dàng xoa đầu nàng giống như đang vuốt cưng bộ long Mèo nhỏ, giúp em ấy cài mũ bảo hiểm và bước lên xe.
Cô chạy đến một quán Pub gần đó. Hai người đi vào trong, chọn một cái bàn nhỏ nằm ở góc khuất nhất, cô ngồi xuống nhìn quanh rồi hỏi nàng:
” Em uống rượu được mà phải không? Em muốn uống gì?”
“Dạ, em uống được á, cho em Cocktaik đi.”
“Không ngờ người yêu nhỏ của tôi cũng biết uống rượu cơ đấy.” – Freen nháy mắt chọc ghẹo nàng rồi quay qua nói to với chị gái phục vụ:
“Cho chị hai ly Cocktaik , một đĩa hoa quả nha em.”
Khi chị phục vụ vừa đi, Freen chạy qua ghế đối diện mà ngồi gần nàng, chị lấy tay mình xoa xoa vào má nàng rồi hỏi:
“Em lạnh không? Nếu lạnh thì nói chị nhé?”
Trời đã về đêm, không khí có vẻ se se lạnh, Becky lắc đầu rồi cầm lấy hai ly rượu mà phục vụ vừa đem tới. Đưa cho Chị một ly , Nàng nói lớn, cố gắng át tiếng nhạc xập xình:
“Nào, em mời chị, chúc mừng ngày chúng ta gặp nhau.”
Cô cười híp mắt lại, gương mặt nàng dưới ánh đèn mờ ảo trông thật quyến rũ, làm người ta mê mẩn, Cô chưa uống ngụm nào, nhưng có vẻ đã say rồi chăng?
\*Cách\*
Hai ly rượu cụng nhẹ vào nhau, Becky tu một hơi dài hết cả ly.
Cô dịu dàng ngắm nàng rồi bật cười:
“Uống chậm thôi, say đó Bec”.
Nàng cũng cười đáp lại. Áp má sát vào mặt Chị, nói nhỏ giọng điệu khiêu khích:
“Vậy thử xem ai say trước nhé, ở chỗ em sống , con gái uống rất được đấy, để hôm nay em cho chị biết để đừng xem thường em nữa.”
Một ly… Hai ly…ba ly…
Đã đến ly thứ sáu, Nàng bắt đầu ôm chầm lấy Cô , dụi đầu vào cổ cô mà mè nheo:
“Em yêu chị lắm, em rất sợ phải chia tay, lần đầu tiên thấy nụ cười của chị trên tấm ảnh, em đã biết mình tiêu rồi.”
Giọng nàng nhừa nhựa, gương mặt hồng lên vì rượu, người lắc lư, cười một cách ngớ ngẩn. Cô nhìn nàng đầy vẻ cưng chiều, thật là muốn cắn đôi môi cứ đung đưa trước mặt này một cái quá đi. Không cần nghe Cô nói gì, em ấy lại tiếp tục nói, cả người vẫn lắc lư qua lại:
“Mà chị biết không, em muốn sống chung với chị lắm, không muốn yêu xa nữa, ba mẹ em bắt em học xong Đại Học phải lấy chồng, em không muốn, chị mau mau đón em đi đi.”
Freen yêu thương vén tóc ra sau tai cho nàng , kéo em ấy lại gần mình hơn, uống thêm một ngụm rượu to, Cô suy nghĩ đến việc sẽ làm gì khi trở về. Có lẽ cô nên trở lại BangKok sống với nàng, cô cũng không muốn mất em ấy, cô rất sợ điều đó xảy ra.
“Nè uống ít thôi.” – kéo ly rượu nàng định uống xuống, Cô trừng mắt nhìn Con Mèo say ra nông nổi này.
“Không sao mà, để em uống, em chưa say. Chị chở em về nên chị đừng uống nữa.”
Becky đã uống đến ly thứ chín, Cô đã dừng uống, chỉ ngồi ngắm nhìn nàng thỉnh thoảng trả lời vài câu hỏi vu vơ của em ấy.
Khi nàng đang kể dang dở câu chuyện về cậu bạn thích và đang cố gắng theo đuổi em ấy ở lớp Đại Học, thì bỗng dưng ngừng nói mà chuyển sang chuyện khác:
“Chị ngồi đây đợi em, em đi vệ sinh cái nha.”
“Ừ, nhưng để chị đưa em đi, em say rồi.”
Cô cảm thấy Mèo con đã say rồi, người em ấy loạng choạng và nói chuyện lung tung cả lên, cô không yên tâm để em đi một mình.
“Chưa mà, chị cứ ngồi xem túi xách giúp em đi, em đi rồi quay lại nhanh lắm.”
Becky đứng dậy, có vẻ hơi loạng choạng bước đi vào nhà vệ sinh. Cô nhìn theo bóng em ấy rời khỏi dần, lẫn vào dòng người đông đúc của quán.
Tiếng nhạc xập xình lấn át mọi tiếng nói xung quanh.
Mắt nhắm, mắt mở bước đi, Nàng đã ngà ngà say, bước đi hơi loạng choạng. Nhưng trong suy nghĩ của mình, nàng còn tỉnh lắm. Thật ra, nàng uống nhiều như vậy chẳng qua là sợ chuyện tối nay thôi. Nàng có linh cảm mình sẽ bị ăn sạch mà. Thật sự cảm thấy rất ngại ngùng nha.
Gần đến cửa nhà vệ sinh, đang bước lên mấy bậc tam cấp, Becky có cảm giác va phải vào ai đó. Nàng ngước mắt lên nhìn người trước mặt.
Cái bóng lờ mờ dần hiện rõ, thì ra là một cô gái. Cô ấy có vẻ rất xinh, tóc cắt ngắn, màu vàng bạch kim, cao hơn Freen một cái đầu, vẻ mặt trông quen quen.
Chắc cô gái cũng trạc tuổi của Chị thôi. Gương mặt to tròn xinh xắn. Thật là, càng nhìn càng thấy quen. Cô gái mặc một chiếc áo thun trắng với vài hoa văn kì lạ, chiếc quần sort jean cộng với đôi giày bata trắng.
Sợi dây chuyền bạc có mặt dây là một nửa hình trái tim được cách điệu một cách nghệ thuật, dường như có chữ trên đó nữa. Cô gái cúi xuống nhìn nàng chằm chằm tỏ vẻ ngạc nhiên. Mặt dây chuyền bên ngoài áo đu đưa qua lại.
“Tôi xin lỗi, tôi hơi choáng nên lỡ va vào cậu.”
Becky nói xin lỗi rồi lách người đi ngang người con gái ấy, nhưng đi chưa mấy bước đã bị kéo giật lại, lực kéo mạnh làm nàng mất thăng bằng mà ngã vào lòng người đấy.
“Cậu say sao? Becky, cậu không nhận ra tớ sao?”
Nàng đẩy mạnh người ấy ra, giương mắt nhìn kĩ, vẻ mặt nghi hoặc, thật sự nàng không thể nhớ ra đây là ai.
“Tớ là Kath đây, chỉ mới sáu năm thôi mà cậu quên tớ rồi sao?”
Cô gái ấy có vẻ thất vọng nhìn Nàng. Nàng giật mình, nhìn kĩ người con gái trước mặt.
Đây chính là mối tình đầu của Nàng, cô gái bị gia đình chuyển trường khi phát hiện ra hai đứa quen nhau năm nàng mười bảy tuổi.
Cậu ấy khác quá, tóc cắt ngắn, cách ăn mặt cũng khác hẳn, còn đeo một cặp kính nữa, phút chốc Becky không nhận ra.
“Cậu… cậu… năm đó, cậu chuyển đi tớ mất liên lạc với cậu, không ngờ… trái đất thật tròn. Mà xin chào cậu nhé, rất vui được gặp lại cậu.”
Nàng cười tươi, chào Kath rồi lách người đi qua, bỗng dưng gặp lại người cũ, thật sự nàng cũng không biết phải nói gì. Cảm thấy có vẻ cả hai hơi ngại ngùng nên nàng càng muốn mau chóng rời đi.
Năm ấy, tình cảm của hai người cũng không biết gọi tên như thế nào, hai đứa quen nhau chưa được nửa năm thì đã phát hiện. Sau khi Kath chuyển đi Nàng lúc đấy cũng có buồn nhưng nàng lại giận nhiều hơn.
Vì sao năm ấy khi đi khỏi, người ấy không một lần liên lạc, nhắn tin, gọi điện hay viết thư gì đấy cho nàng chứ? Đã sáu năm trôi qua rồi, giờ đây lại gặp nhau ở đây, gặp lại trong hoàn cảnh này…
Becky không hiểu và cũng không muốn hiểu nữa rồi, hơn nữa giờ đây Nàng đã có Freen, Nàng không muốn làm cho chị buồn lòng.
“Cậu không lấy số của tớ để giữ liên lạc sao?”
Giọng nói nhẹ nhàng của Kath vang lên.
“Chắc không cần đâu.” – Nàng dứt khoát nói.
“Chuyện năm đó không giống như cậu nghĩ.” – Kath vẫn tiếp tục bắt chuyện, có vẻ không muốn để nàng đi.
“Năm đó không có chuyện gì cả, sáu năm rồi chúng ta không liên lạc. Vậy nên hãy tiếp tục như vậy…”
Nàng nói xong dứt khoát lách người qua cô gái đó mà bước đi. Bước đi được vài bước, bỗng dưng nàng cảm thấy choáng váng, bước hụt chân mà ngã nghiêng qua một bên.
Lập tức có một vòng tay vững chải chụp lấy eo nàng kéo lại, ôm chặt nàng vào lòng , mùi hương quen thuộc quanh quẩn chóp mũi của Nàng – Là Pí Freen.
Kath đứng nhìn, không nói gì, gương mặt cô ấy thoáng chút bực bội khi thấy Freen, cô gái ấy vẫn đứng đó không có ý định rời đi.
Freen nhìn Nàng âu yếm, đưa tay quẹt mũi nàng một cái nhẹ rồi nói:
“Chị thấy em đi lâu quá nên lo, chị tính tiền rồi, em đi vệ sinh xong rồi mình về luôn.”
“Dạ đợi em một tí nha.”
Becky xoay qua nhìn thấy cô gái ấy vẫn còn đứng đó, nói nhẹ:
” Rất vui được gặp cậu, gặp lại cậu sau.”
Nàng đi nhanh vào nhà vệ sinh.
Bên ngoài Kath đang đứng đối diện với Freen, ánh mắt nghi hoặc:
“Chị là người yêu cậu ấy à?”
Cô thoáng chốc ngạc nhiên, không hiểu vì sao người con gái trước mặt này lại biết mối quan hệ của mình.
“Ừ, chị là người yêu của em ấy, em là bạn Becky sao?”
“Vâng, nhưng không phải bạn bình thường. Bạn ấy say rồi, chị đưa về cẩn thận nhé, chào chị.” – Trả lời một cách cứng nhắc, không được tự nhiên, Kath quay người bước đi.
Khi Nàng đi ra đã không thấy người con gái ấy đâu nữa, Freen nhẹ nhàng dìu Nàng, ôm lấy eo mà dẫn đi.
Cảm thấy hơi khó chịu, Cô hỏi giọng có chút hơi ghen: -“Bạn em hả?”
Becky vẫn chưa kịp hiểu gì, rồi như chợt nhớ ra, nàng bật cười: “Dạ, bạn cũ của em, sao đó, chị ghen hả?”
“Không có, ai mà thèm ghen.”
Nàng bật cười. Cả hai bước ra xe, khi đã sắp xếp cho em ngồi ổn thỏa, ôm chặt mình rồi, Cô mới lái xe chầm chậm đi. Vừa hóng gió đêm vừa vòng tay ra sau ôm cả thế giới của mình lòng vì sợ em ấy say rồi mà ngã ra đường.
TBC
Chap sau có quỷ sau lưng nha mấy bà:))