Mối Tình Đầu Của Bạn Trai - Chương 12 Ngoại truyện: Thiên Minh
Tôi cùng Tuyết Đình quen nhau từ nhỏ, khi chúng tôi lên trung học thì bắt đầu hẹn hò.
Những năm tháng trải qua cùng nhau thời thanh xuân đều tốt đẹp, nhưng tiếc rằng khi lên đại học, mỗi chúng tôi đều thay đổi, mối quan hệ ngày càng tệ, chúng tôi thường xuyên cãi nhau dù chỉ là một chuyện nhỏ, cuối cùng cũng không thể vượt qua mà chia tay.
Sau khi chia tay, tôi đã có chút hối hận, cũng cảm thấy có lỗi với cô ấy, là do bọn tôi quá trẻ, giữa công việc, học tập và yêu đương đều không thể cân bằng, tôi thường xuyên bỏ bê cô ấy, mọi áp lực lúc ấy đều đè nặng khiến tôi không chịu nổi mà đồng ý chia tay.
Còn cô ấy, có lẽ cũng thấy chúng tôi không còn phù hợp nên quyết định chia tay.
Thời gian một tháng sau đó, tôi nhận được tin Tuyết Đình ra nước ngoài, tôi lúc đó vẫn còn yêu, nhưng đứng trước tương lai của bản thân và cô ấy, cuối cùng tôi vẫn chọn tương lai.
Khi tôi ra trường, bắt đầu có công việc ổn định hơn, lúc này tôi gặp được Mộc Nhiên.
Cô ấy tài giỏi, thông minh lại xinh đẹp, ngay từ lần gặp đầu tiên tôi đã bị thu hút.
Sau đó thường xuyên gặp mặt khiến tôi có tình cảm với Mộc Nhiên và quyết định theo đuổi.
Mộc Nhiên cũng có rất nhiều người theo đuổi, nhưng thật may mắn cô ấy đã chọn tôi để hẹn hò.
Chúng tôi yêu nhau trong yên bình, mọi thứ đều hòa hợp, chưa từng cãi vã.
Cô ấy là một người trưởng thành, giải quyết mọi vấn đề đều rất khéo léo. Mỗi khi chúng tôi bất đồng ý khiến, Mộc Nhiên sẽ bình tĩnh cùng tôi ngồi lại bàn bạc, đề ra một phương án tốt hơn.
Cứ thế chúng tôi yêu nhau đã được 4 năm và quyết định tiến đến hôn nhân.
Có điều trước hôn lễ hai tháng, tôi nhận được một cuộc gọi của Tuyết Đình.
– Thiên Minh, em trở về rồi. Chúng ta có thể gặp nhau một lát không?
Lúc đó tôi đã rất bối rối, mọi cảm xúc đều hỗn loạn, nhưng cuối cùng vẫn đến chỗ hẹn gặp.
Tuyết Đình nói rằng vừa về nước đã bị thất lạc hành lý, nên hiện tại không biết đi đâu, tiền cũng mất hết.
Dù sao cũng là bạn cũ, tôi liền giúp cô ấy thuê một khách sạn gần đó ở.
Cũng giúp đỡ cô ấy tìm một công việc ổn định, còn hành lý bị thất lạc thì phải đợi bên hãng hàng không chịu trách nhiệm.
Tôi định nói chuyện này cho Mộc Nhiên nghe, nhưng suy nghĩ lại thấy có lẽ cũng không cần thiết nên thôi.
Một tuần sau Tuyết Đình vẫn chưa giải quyết xong vụ hành lý, ở khách sạn cũng không phải cách giải quyết. Tuyết Đình đáng thương không dám nhờ vả tôi thêm, nhưng nhìn một cô gái nhỏ bơ vơ không có chỗ về, hơn nữa tôi vẫn còn áy nãy chuyện trước kia với cô ấy, nên tôi có thể giúp cái gì thì liền không quản ngại.
Đúng lúc này tôi nhớ đến căn hộ trước kia của mình, có điều vẫn nên nói trước với Mộc Nhiên, sợ không nói khi cô ấy biết lại hiểu lầm.