Minh Hôn Ập Đến: Chồng Ma Hung Dữ Mạnh Mẽ. - Chương 2. Thống trị Minh Giới, Minh vương
- Metruyen
- Minh Hôn Ập Đến: Chồng Ma Hung Dữ Mạnh Mẽ.
- Chương 2. Thống trị Minh Giới, Minh vương
Đau đầu quá, hình như va phải vật gì đó, có phải là mặt đất không?
Tại sao khi nhắm mắt lại, tôi lại thấy một chiếc kiệu màu đỏ được khiêng bởi sáu người? Ngoài ra còn có đôi kim đồng ngọc nữ cầm đèn lồng và một dàn nhạc công?
Trong chốc lát, mọi thứ đều có, nhưng không có tân lang
Đầu lại đau, tôi tỉnh lại lần nữa và nhìn xung quanh
Chớp mắt một cái, tôi nhìn thấy căn phòng cổ
Chớp mắt hai cái, những gì tôi nhìn thấy là đồ ăn đặt ở chiếc bàn được làm bằng gỗ đàn hương vàng, một bình rượu, hai cốc lưu ly
Chớp mắt ba cái, tất cả những gì tôi thấy là một ngọn nến chuyển động theo gió? Tại sao là ngọn nến này? Nó màu trắng, không phải màu đỏ
Đợi đã, hình như tôi đã nghĩ ra điều gì đó, tôi nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc
“A!! Tại sao lại như thế này?????
Tôi xuyên không rồi sao?? Tại sao hiện tại tôi đội mũ phượng, đi giày đỏ thêu hoa hợp hoan ở chân????
Tôi nhảy xuống, những gì tôi thấy là một chiếc chăn bông màu trắng hình rồng và phượng hoàng, màn che nàu trắng
“Đây…đây là….”
Tôi sợ đến mức lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, tôi lùi lại từng bước
Tôi chỉ là thuận miệng nói một câu, tôi nói nếu tôi chết thì sẽ gả cho Ma vương dọa chỉnh đốn lũ tiểu quỷ, chỉ là nói vu vơ thế mà thôi a~~
Tôi vẫn chưa muốn chết, vẫn chưa sống đủ a!!!
Vào lúc này, một cơn gió u ám thổi những chiếc lá bay xào xạc ở bên ngoài, cửa ra vào và cửa sổ bị gió thổi đập vào nhau, thậm chí ngay cả ngọn nến rồng phượng dường như có thể bị thổi tắt bất cứ lúc nào
“Sao, sao lại thành ra thế này???”
Tôi vẫn chưa sống đủ, tôi không muốn chết như vậy!!!!
Tôi chưa yêu, chưa kết hôn, vẫn còn rất nhiều việc dang dở đang chờ tôi, sao tôi có thể……..
Gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vẻ sợ hãi của tôi nhìn xung quanh, trái tim sắp nhảy ra ngoài rồi
Vào lúc hồn ma mới là tôi sắp sợ chết khiếp, tôi có cảm giác có thứ gì đó ở đằng sau mình, từ từ quay đầu lại, nhưng có nhìn thấy cái gì đâu??
Làm sao mà không có được? Rõ ràng là có cái gì đó !!!
Vừa lúc đó, gió ngừng thổi, cây cối không còn đung đưa, cửa ra và vào cửa sổ không còn va đập vào nhau nữa, thậm chí ngay cả ngọn nến cũng trở lại hình dạng như lúc ban đầu
“Haha!!”
Một giọng nói lạnh lẽo truyền đến tai tôi, rất lạnh lùng nhưng cũng rất trầm ổn, nghe giọng nói này thì biết ngay người này trông cũng không tệ
“Có cần phải dọa ma như thế không?”, tôi buồn rười rượi, trái tim nhỏ bé không còn sợ hãi nữa, nó đã trở lại bình thường