Mạt Thế Trọng Sinh Chi Nhật Nguyệt. - Chương 8
Mặt đất xung quanh rung lắc dữ dội và nứt ra càng nhiều, tro bụi trên trần theo rung lắc rơi xuống làm bụi bay mù mịt, không nhìn thấy gì ngoài một màu trắng xóa.
“Á, chuyện gì xảy ra vậy?!!”
Gã Đại Hải hoảng loạn nhìn xung quanh.
Lâm Duệ ngưng trọng nhìn toàn cảnh. Cát bụi che mắt tầm nhìn nhưng bên tai tiếng sột soạt vẫn vang lên rõ ràng, chắc chắn có thứ gì đó ở đây.
Hắn lạnh giọng lên tiếng đồng thời cảnh giác nhìn xung quanh.
“Tất cả lập tức rời khỏi đây! Nơi này rất nguy hiểm!”
Mọi người nghe hắn nói vậy, lập tức tất tả hướng cửa lớn mà chạy. Thấy sắp ra cửa thì…
RĂNG RẮC.
Cột trụ chống lớn ngoài cửa nứt ra rồi đổ sập xuống chắn mất đường ra. Thấy lối ra bị chặn hai nữ nhân duy nhất ở đây bắt đầu hoảng loạn và la hét.
“Cửa ra bị chặn mất rồi phải làm sao đây?! Tôi không muốn chết trong này!!”
Vân Yên nhìn cửa bị chặn trước mặt hét lên chói tai, nước mắt đầm đìa lộ vẻ vẻ yêu kiều yếu nhược làm người thương tiếc nhưng ở đây làm gì có ai rảnh rỗi ngắm mỹ nhân.
Nhìn cửa ra đã hoàn toàn bị chặn mất, muốn ra ngoài chỉ có cách phá cửa mà ra thôi. Nghĩ tới đây Lâm Duệ vận chuyển dị năng tới hai tay, Vệ Phong và Tô Thiệu Nam thấy hắn vận chuyển dị năng cũng bắt đầu âm thầm điều động dị năng trong cơ thể.
Nhưng chưa chờ Lâm Duệ ra lệnh thì mặt đất dưới chân đã lập tức nứt nẻ và lấy mức độ mắt thường có thể thấy sụp xuống tạo thành các hố nhỏ cỡ một gang tay, các hố nhỏ chụm lại một chỗ và ngày càng gia tăng số lượng làm người ta ghê tởm.
Không gian rung lắc dữ dội bỗng hoàn toàn im bặt không còn tiếng động, kể cả tiếng sột soạt khi nãy cũng biến mất hoàn toàn. Mọi thứ trở nên hoàn toàn im lặng như chưa có chuyện gì xảy ra. Không bình thường tất có biến.
Trong không gian yên tĩnh đó thần kinh tất cả mọi người đều bị kéo căng như dây đàn, thời gian từng giây từng phút trôi qua như ngàn giây ngàn tiếng làm lòng người nặng nề.
“CẨN THẬN!!!”
Khi đang cao độ cảnh giác, bỗng một tiếng nhắc nhở vang lên. Lâm Duệ giật bén mình quay lại phía sau, chỉ thấy sau lưng hắn dưới nền đất chỉ cách vài mét xuất hiện một hố nhỏ, trong hố nhỏ xuất hiện một sinh vật nhỏ giống chuột, cơ thể thối nát, lở loét, cái đuôi phía sau màu tím sậm dài gần nửa mét. Hai mắt nó đỏ sậm hiện lên nên sự đói khát, nó dùng một tốc độ đáng kinh ngạc tấn công về phía Lâm Duệ.
Thấy vậy Lâm Duệ lập tức vận chuyển dị năng, đánh ra hai tia sét, đánh về phía con chuột thối nát, trong chốc lát con chuột đó đã bị đánh tan thành tro bụi. Khi nãy đúng là một thế công hung hiểm, nếu không được sự nhắc nhở kịp thời, hắn có thể ngay lập tức bị con chuột biến dị đó cắn phải và có thể bị nhiễm bệnh độc như con chuột đó.
Nghĩ tới đây hắn quay đầu về nhìn về phía Lưu Thiên Uy đang cảnh giác xung quanh, thiếu niên này có thể nhận ra nguy hiểm sâu trong lòng đất khi nó chưa xuất hiện. Rốt cuộc cậu ta có bí mật gì trên người?